Yêu là chấp nhận chứ không phải thay đổi, dường như khi xưa yêu anh dại khờ quá, cứ thay đổi để mình hoàn hảo hơn, thay đổi lời ăn tiếng nói, thay đổi để hai đứa người ngoài nhìn vào trông thật xứng đôi... Nhưng đâu ai nói với em rằng em thay đổi thì chắc gì anh không bỏ rơi em? Vậy nên ta hãy chấp nhận thôi, chấp nhận nhau tính tình, chấp nhận nhau sở thích, chấp nhận để thấu hiểu chứ trời sinh làm gì có ai hoàn toàn hòa hợp một đôi, chấp nhận được thì ở lại không thì thôi, tình trôi mây khói không ai nói trước được điều gì...
Chiều nhạt nắng, bao nhiêu năm tình ta trôi đi hết chỉ còn nơi góc quán quen này níu giữ những gì ít ỏi còn xót lại, của anh, của em và của tình ta. Em ngồi đây, thân quen đến lạ, chỉ khác có một điều, đôi lứa cùng nhau ngồi đây ngày trước giờ đã chia xa, xa tít mù. Sau một chuyến xe yêu đương có hờn có ghen tuông có giận dỗi, ngọt ngào xen lẫn đắm say thì giờ đây, cái em có là một trái tim đã cũ và những bài học không muốn có cũng buộc phải thật thuộc lòng.

Yêu thôi chứ đừng trông đợi, có thể hôm nay tay trong tay, có thể lời anh nói hôm nay rất đắm say nhưng ai biết được sau một đêm thức dậy, tình cũng theo đó mà vụt bay.
Yêu là chấp nhận chứ không phải thay đổi, dường như khi xưa yêu anh dại khờ quá, cứ thay đổi để mình hoàn hảo hơn, thay đổi lời ăn tiếng nói, thay đổi để hai đứa người ngoài nhìn vào trông thật xứng đôi... Nhưng đâu ai nói với em rằng em thay đổi thì chắc gì anh không bỏ rơi em?
Vậy nên ta hãy chấp nhận thôi, chấp nhận nhau tính tình, chấp nhận nhau sở thích, chấp nhận để thấu hiểu chứ trời sinh làm gì có ai hoàn toàn hòa hợp một đôi, chấp nhận được thì ở lại không thì thôi, tình trôi mây khói không ai nói trước được điều gì...

Yêu nhưng hãy là chính mình, quy lụy quá khiến người ỷ y, thương yêu quá đâm ra người sinh tật, quan tâm quá ngừi ta sẽ xem như hiển nhiên và thản nhiên bất cần, cho đi vừa đủ để còn nhận lại, đời không ai cho không ai bất cứ cái gì và tình thương cũng không ngoại lệ, ai đủ cam tâm ai đủ tình nguyện ai đủ bao dung mà mà yêu mà thương mãi với một người chỉ coi ta vô hình.
Yêu là cho nhau cơ hội, cho nhau để trưởng thành, nhưng cùng nhau mong manh lắm, để người đi thì quen mất còn người ở lãi cứ nhớ mãi một giấc mơ, nhớ mãi một lời hẹn ước với hai chữ đã từng cùng người xưa cũ, không phải thèm khát sống với quá khứ nhưng mấy ai đi qua niềm đau mà quên mau được một người

Yêu là buông tay, nói đến đây thì lại nhói vì mấy ai đành lòng nới lỏng đối tay với người mình xem như cả tương lai, nhưng đời còn lắm ngã rẽ, duyên thì có nhưng nợ hóa không, dù có chung đường nhưng vạn sự còn tùy duyên mà hai đứa nhanh đi về hai lối. Nhớ người không thể nói, chấp nhận để người đi, yêu là nhìn người với một lí trí nói mình đã quyết định đúng rồi. Em chỉ buồn xíu thôi

Ngày lãng đãng trôi, quá khứ dù đẹp em cũng để lỡ rồi, chắc giờ này anh cũng đã yên vui, em cũng đã đứng dậy sau bao tháng ngày tự bắt mình ngủ vùi. Nhìn lại lần cuối giấc mơ chúng ta, vẫy tay chào tạm biệt vì hôm nay em quyết định bỏ lại chúng ta ngày đó và đi rồi
Anh ấy đang đứng đó, dợi em của tương lai...
Tăng Minh Hiếu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét