Em nhạy cảm, mau nước mắt, sẵn trong mình cái tính hay ghen. Nên có những chuyện dù nhỏ nhặt, vặt vãnh cũng làm em suy nghĩ linh tinh, cũng khiến em thấy khó chịu trong lòng. Không phải em nhỏ nhen ích kỷ, càng không phải tính cách hẹp hòi. Chỉ bởi vì em thương anh nhiều quá, càng thương nhiều càng lo sợ bất an! Anh biết không, em thương anh nhiều hơn tất thảy mọi điều em có và yêu anh bằng trái tim thổn thức bao ngày. Anh quan trọng với em và em chỉ muốn giữ anh mãi mãi cho riêng mình.
Em nhạy cảm, mau nước mắt, sẵn trong mình cái tính hay ghen. Nên có những chuyện dù nhỏ nhặt, vặt vãnh cũng làm em suy nghĩ linh tinh, cũng khiến em thấy khó chịu trong lòng. Không phải em nhỏ nhen ích kỷ, càng không phải tính cách hẹp hòi. Chỉ bởi vì em thương anh nhiều quá, càng thương nhiều càng lo sợ bất an! Anh biết không, em thương anh nhiều hơn tất thảy mọi điều em có và yêu anh bằng trái tim thổn thức bao ngày. Anh quan trọng với em và em chỉ muốn giữ anh mãi mãi cho riêng mình.

Em trẻ con, vốn hay khóc, vì đa đoan nên rất dễ buồn. Em hay buồn vu vơ, buồn những điều đôi khi anh chẳng rõ, buồn những chuyện anh chẳng mấy để tâm. Nhưng anh đâu hay biết rằng em đã rất đau lòng, rằng trái tim em đã bao lần vì anh mà tổnthương...
Anh này! Chúng mình đều đã lớn, nên chọn cách yêu thương không nhiều hờn giận, chọn cách lặng im sau những lần cãi vã, chọn cách tự hàn gắn vết thương bằng những nụ cười, chọn cách bỏ qua những hờn ghen vụn vặt, chọn cách làm lành như chưa từng giận dỗi...Nhưng khi em khóc, anh ơi đừng im lặng, đừng lặng thinh như chẳng có chuyện gì.
Đành rằng qua hết những nỗi buồn em sẽ lại chạy đến bên anh để làm lành, để nói rằng em rất nhớ anh. Rồi giận hờn sẽ lại biến tan mau, em sẽ cười và ôm anh thật chặt, vì em nào muốn mất anh đâu. Em chỉ muốn anh quan tâm em nhiều hơn một chút, giả quay đi vì mong anh giữ lại, chỉ để biết anh cũng thương em nhiều như em vậy. Chỉ vì em thương anh quá thôi mà!Anh có biết, những phút em chênh vênh trong côđơn và dằn vặt, sự im lặng của anh khiến em tuyệt vọng đến thế nào, em đã buồn biết mấy, khóc nhiều biết bao nhiêu... Bởi khi anh im lặng, trái tim em trống vắng, chìm sâu trong vô tận nỗi sầu. Những lúc ấy em đánh mất niềm tin, chẳng còn muốn cố gắng, rồi đôi lúc chợt muốn buông xuôi...

Chúng mình là ngườiyêu của nhau cơ mà, nhớ không anh? Em như cô gái nhỏ lần đầu tiên biết nhớ, biết yêu thương nhưng cũng lo sợ nhiều. Nên anh đừng bỏ mặc em như thế, đừng để em một mình trong nỗi côđơn. Em cần lắm ở anh đôi lời an ủi, cần ở anh sự dịu dàng thông cảm, dỗ dành em một chút khó gì đâu?"Em sao vậy?","Đừng khóc nữa!". Đâu cần anh phải van xin năn nỉ, chỉ vậy thôi em cũng thấy ấm lòng.Nên anh ơi đừng lạnh lùng anh nhé, đừng thờ ơ hay tỏ ra bất cần. Khi em giận, đừng im lặng được không?
Hà Thy Linh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét