Phút cuối bên nhau, anh và cô, nghẹn ngào nhìn nhau trong yên lặng. Bóng chiều đổ dần từng vệt nắng loang lổ trên mối tình ngọt ngào và ướt đẫm những yêu thương. Cái ôm khô khốc, rã rời những yêu thương đã gồng mình mỏi mệt....
Chiều trôi nhanh, hoàng hôn bỏ lại một cuộc tình. Nghe yêu thương vỡ vụn trong lồng ngực. Nghe đâu đó hoang hoải trong cơn gió, tiếng một người nấc lên khẽ bảo rằng "Anh đừng đi...".
Tin nhắn chỉ vẻn vẹn 4 chữ "mình chia tay đi" nhưng đủ làm cả thế giới trong cô sụp đổ. Mặc dù cô đã sẵn sàng đón nhận và chí ít cô cũng đã mường tượng ra cái tương lai không mấy tươi sáng này, nhưng lúc này không hiểu sao mắt cô đang nhòe dần đi. Cảm giác trái tim quặn lên từng cơn, cổ họng nghẹn đắng, chiếc điện thoại rớt từ từ xuống nền gạch đá vang lên một âm thanh nghe nhói lòng.

Đã hai ngày trôi qua mà cô không thể liên lạc được với anh, trong cô đã ẩn hiện một nỗi lo sợ mơ hồ, cô rối bời và khó chịu vì cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô tin tưởng anh tuyệt đối, gần năm rưỡi yêu nhau, với sự tinh tế của một đứa con gái cô hiểu anh đang gặp phải chuyện gì, chắc chắn chuyện gì đó rất khó khăn thì anh mới có thể nhẫn tâm đối xử với cô như thế.
Cô đã đủ trưởng thành để hiểu ra nhiều điều, tình yêu của hai đứa là một điều xa xỉ. Từ khi yêu anh, cô biết tình yêu này sẽ có nhiều cản trở, cả anh và cô sẽ phải cố gắng nhiều mới có thể giữ được cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà cả hai đang cố gắng xây dựng nhưng cô vẫn gần như phát điên.
Cô trách móc anh, cô kể khổ với anh rằng anh có hiểu mấy ngày nay cô đã khổ thế nào, nước mắt của cô đã rơi nhiều ra sao nhưng anh cũng chỉ nhắn lại vẻn vẹn mấy từ "đừng yêu anh nữa nhé, aanh phản bội em rồi đấy, ghét anh đi, hận anh nhiều vào nhé" những tin nhắn ấy càng làm cô mệt mỏi và rối bời hơn.

Ngày valentine lẽ ra cô được xúng xính váy áo đi chơi cùng người cô yêu, bao nhiêu dự định cô đặt ra giờ đây bị chôn vùi qua làn nước mắt nóng hổi. Cô hoang mang khi nghĩ đến một ngày cô phải tự lập tất cả, cô phải một mình gánh chịu tất cả nhưng áp lực mà không có người chia sẻ. Sẽ không còn ai đưa cô đi khắp HN ăn những món linh tinh mà cả hai đều thích, không còn ai để cô trách móc, chút giận. Cô đột ngột mất đi cánh tay, một bờ vai từng ôm cô vào lòng, không còn ai sẵn sàng cầm tay cô khi qua đường, cõng cô trên lưng mà k sợ ai nhòm ngó. Sẽ chẳng còn ai kiên nhẫn ngồi hàng giờ hát cho cô nghe hay tết tóc cho cô nữa.
Một mình cô khó mà xoay sở với cuộc sống mà vốn đã phụ thuộc vào anh, ở Hà Nội gần hai năm mà lúc nào cũng có anh đưa đón nên cô không thể hiểu nổi đường Hà Nội sao mà loằng ngoằng thế. Một mình lang thang ở Long Biên, muốn sang bà ngoại mà cô không biết bắt xe gì, đứng bên nào, không dám gọi cho anh, gọi cho con bạn mà cô nói như phát khóc. Một mình lủi thủi, nỗi tủi thân trong cô dâng trào thành dòng nước mắt.
Cô đã quyết định hẹn anh để nói rõ mọi chuyện và lần đầu tiên trong đời cô thấy người đàn ông của mình rơi nước mắt, cô không trách anh mà thương anh nhiều hơn vì cô đã hiểu vì sao anh phải làm thế. Cô không dám khóc trước mặt anh vì cô biết bây giờ những giọt nước mắt của cô chỉ là gánh nặng cho anh, cô phải tỏ ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh dặn cô những hành trang cần thiết để khi xa anh cô có thể vững vàng hơn, anh muốn cô quý trọng bản thân. Anh nói anh sợ không có anh bên cạnh cô sẽ bị thiệt thòi, anh muốn cô khóc hết ngày hôm nay thôi, từ ngày mai phải quên anh đi, phải tìm người tốt hơn anh để yêu.

Anh đưa cô về, gục mặt vào lưng anh mà nước mắt cô đã làm ướt đẫm áo anh, nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời khi anh hỏi, không muốn làm anh buồn, cô đã hứa với anh phải mạnh mẽ rồi.
Phút cuối bên nhau, anh và cô, nghẹn ngào nhìn nhau trong yên lặng. Bóng chiều đổ dần từng vệt nắng loang lổ trên mối tình ngọt ngào và ướt đẫm những yêu thương.
Cái ôm khô khốc, rã rời những yêu thương đã gồng mình mỏi mệt.... cô bước vội nhanh khóa cánh cổng vẫy tay chào anh, cô biết chỉ cần đứng thêm giây nữa thôi, cô sẽ k đủ can đảm để giữ lời hứa.
Hương Mi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét