Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Hãy tin vào sự kì diệu của tình yêu!


Blogger: Peter Manh







Lời tác giả: “Một câu chuyện của riêng mình. Hy vọng chia sẻ cùng mọi người, và để mọi người có niềm tin rằng, trên đời này, có những điều kì diệu vẫn luôn luôn xảy ra.

Thân ái.”

Nó chưa bao giờ dám thú nhận rằng nó yêu một người trong thế giới ảo.

Nó từng yêu, từng rung động, mối tình đầu đẹp và trong veo, nhưng nhanh chóng chết yểu chỉ đơn giản vì nó là người sống thực tế. Người con trai của nó quá trẻ và cậu ấy cũng có những ước mơ, cũng như nó vậy. Nên chẳng có lý do gì nó ngăn cản khi cậu ấy kiếm được học bổng du học tại Paris hoa lệ. Cậu ấy nói hãy chờ cậu ấy về, 4 năm chẳng ngắn nhưng cũng chẳng dài chỉ cần hai đứa có niềm tin. Nó đáp lạnh lùng, "Nhưng em không có niềm tin".

Vì nó là đứa thực tế, nên nó rất ngán ngẩm việc kết bạn hay làm quen qua chát chít, hoặc qua blog cũng vậy. Nó từng cười giãy giụa khi đọc một bài về tình yêu của hai kẻ không biết mặt nhau. Họ yêu nhau qua Yahoo, và cũng trao nhau những yêu thương qua Yahoo, nó tự hỏi rằng tại sao lại có những người có thể chấp nhận một tình yêu như thế.




BUZZ

- Cho hỏi ai đấy?

- Mình đọc mấy bài của bạn trên blog thấy hay hay nên muốn làm quen.

- Tức là bạn không biết mình là ai?

- Ừ! Trước thì không biết nhưng sau thì sẽ biết!

Một kiểu làm quen cũ rích và quê mùa, nó nhếch môi cười

- Nhưng mình không có hứng làm quen với bạn. Bibi

Chắc chắn sẽ là những lời ả ôi, năn nỉ làm quen, nó lại nhếch môi cười và cũng hơi tò mò chờ đợi.

- Ừ! Vậy xin lỗi làm phiền. Bibi

Nó như đang từ trên độ cao 500m rơi một phát xuống cái đệm kimdan, nó hơi nóng mặt, bởi vì nó luôn cho nó cái quyền cao ngạo trước người khác, nhưng không cho ai có quyền cao ngạo trước nó. Vậy kẻ này là ai? Mà dám cao ngạo với nó?

Nó không đáp lại, nhưng trong lòng hậm hực

Có vẻ cậu đang ấm ức trước câu nói vừa nãy của mình? - Phải 5 phút sau, cái nick lạ và vô duyên kia mới lại lên tiếng.

- Không - Nó lạnh lùng đáp lại.

- Thôi đi, đọc vài entry trên blog của cậu mình hiểu cậu, tuy chưa nhiều, nhưng 5% chắc là hơi ít - Kẻ kia lại tiếp lời.

- Cậu là kẻ rất vô duyên, tuy mới chát với cậu vài giây, nói là hiểu về cậu thì là nói ngoa, nhưng cân lên chắc cũng hiểu được về cậu đến 2 lạng, chưa kể cân điêu.

Cái icon mặt mỉm cười từ nick lạ

- Uh cũng có vài người nói mình là kẻ vô duyên, phải hiểu mình lắm mới nhận xét đúng như vậy.

Gặp đối thủ rồi đây, có vẻ không tầm thường như mình nghĩ, nó say mê đáp trả ckẻ vô duyên kia. Đã ba giờ sáng, nó giật mình, không nghĩ rằng chát với kẻ vô duyên và lạ mặt kia suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

- Thôi muộn rồi mình đi ngủ đây - Nó cắt đứt cuộc chát chít vô bổ.

- Ừ, con gái không nên thức khuya, cậu viết trên blog, nói cậu không phải một cô gái đẹp, thức khuya nhiều thì chắc chắn lời cậu nói sẽ có một ngày thành sự thật

Một cái icon tức giận được gửi từ nó.

- Mình có thể là một trường hợp ngoại lệ không? Cho mình add nick nhé - Cái nick lạ kia ỷ ôi.

- Không

- Thôi không sao, dù sao mình cũng nhớ nick của cậu rồi - Cậu ta phán một câu xanh rờn.






Đã hơn một tháng trôi qua, không phải chỉ là qua chát chít nữa, hai người trao đổi số điện thoại, những tin nhắn đi rồi đến, không bao giờ cần phân biệt thời gian đêm ngày sáng tối. Và cả những cuộc điện thoại dài bất tận. Nói với nhau những chuyện trên trời dưới biển, nó kể cho người đó nghe về cuộc sống sinh viên khi xa nhà của nó, về gia đình nó, về người bà nội quái gở và người mẹ luôn nhẫn nhịn của nó, nó kể về mối tình đầu đẹp và trong veo. Có lẽ không còn quá nhiều khoảng cách giữa hai người lạ giờ thành quen. Nó là đứa sống thực tế nhưng cũng có lúc nó viển vông, con người mà, ai hoàn hảo được, nó chép miệng.









Hai người yêu nhau.

Trong một đêm mưa rất to, nó vắt vẻo trên ghế được kê sẵn ngoài ban công, tai đeo phone, nói chuyện điện thoại với cậu ấy như mọi khi.

- Hà Nội đang mưa to lắm, và mình thấy hơi lạnh - Nó phàn nàn trong điện thoại.

- Nếu mình đang ở cạnh cậu, cậu có cho mình ôm cậu không?

Nó ré lên cười sặc sụa.

- Anh yêu em.

- Cái gì cơ?

- Anh yêu em.

Một, hai, rồi ba giây, nó đang đứng một mình, nhưng sao mặt nó nóng ran thế này, và không thể chối bỏ rằng tim nó đang đập thình thịch, nó lấp liếm:

- Ừ! Vui nhỉ?

- Không vui.

- Vì sao?

- Vì em không nghiêm túc và không tin anh!

- Thế Anh đang nghiêm túc đấy hả?

- Ừ.

Tít..tít..tít, nó tắt phụt điện thoại, nó không hiểu sao hành động như thế, có lẽ nó là người thực tế, và nó cảm thấy đây là chuyện hoang tưởng, hoặc cậu ấy vừa trêu đùa nó. Nó mặc kệ cho nhạc điệu Aloha réo ầm í, nó không bắt máy.

Một cái message được gửi đến:

- “Tai sao em lai tat may, le ra anh phai noi voi em cau nay tu lau roi, anh yeu em, anh biet co the em khong tin, em cho do la tro dua, anh cung khong tin la anh yeu em, nhung do la su that, em tin hay khong tin cung duoc.”

- “Sax, anh em co day, xin thua anh la anh kem em 5 thang tuoi, va tinh yeu cua anh moi nuc cuoi lam sao, anh biet mat mui em the nao chua? Biet nha em o dau chua? Anh biet ve em cung nhieu lam thi phai? Mot cai nick, mot so dien thoai. Nhieu qua nhi?”

- “Em co the cuoi nhao anh vi anh la ke ngu ngoc khi yeu mot tinh yeu ngu ngoc, dung anh khong biet mat em dep hay xau, khong biet nha em, nhung anh biet anh yeu em, va dung hoi anh vi sao, chinh anh cung khong biet dau?”.

- “Qua du roi day, cau im di.”

Nó bấm những phím bấm như điên trong điện thoại, cũng như tâm trạng hỗn loạn của nó lúc này. Nó biết rằng nó thích người con trai ảo đó, nhưng nó cố tình trốn tránh, nó không cho phép điều đó xảy ra và nó không công nhận.












Nó biết rằng nó thích người con trai ảo đó, nhưng nó cố tình trốn tránh

Sau cái đêm hôm đó, hai người không nhắn tin, không gọi điện, và không chát. Đến ngày thứ ba, một tin nhắn được gửi từ cậu ấy.

- "Em dang lam gi? Anh muon nghe giong noi cua em."

Nó không nhắn lại. Nó không dám thú nhận, nhưng sự thật là tim nó run lên khi điện thoại báo có tin nhắn của cậu ấy. Ba ngày, nó cảm thấy nó không còn là nó nữa, cái dây nồi cơm điện bị hỏng, nó cũng muốn nhắn tin nói với cậu ấy, nó bị muỗi đốt nó cũng muốn mè nheo với cậu ấy. Nó nhận ra, hơn một tháng qua, mặc dù cậu ấy không có mặt bên cạnh nó, nhưng những gì diễn ra trong cuộc sống của nó, nó đều thông báo cho cậu ấy biết.




Một tuần sau, “lời tỏ tình trong mưa” hai người yêu nhau - nó vẫn cười nói như vậy với Gif - tên cậu ấy do nó đặt cho, nó dựa theo tên thật của cậu ấy, và vì cậu ấy rất cao nên nó muốn gọi cậu ấy là con hươu cao cổ (Giraffe), và sau này nó còn phát hiện ra Gif còn có thể là chữ viết tắt của gift ( món quà).

Nó thường cười trong điện thoại nói rằng: Em phải đấu tranh tư tưởng mãi khi quyết định yêu anh.

- Ừ! Anh cũng thế, anh sợ yêu phải một bà cô già khó tính thì chết.

Nó không dám hé răng kể cho đám chiến hữu của nó nghe về tình yêu quái gở ấy của nó, vì sĩ diện, vì không muốn bị bạn bè cười là ngu ngốc.

Gif nói đầu tháng sẽ lên thăm nó. Nó là đứa tự tin, cởi mở và hòa đồng, nó không sợ giao tiếp, bất cứ ai khi gặp nó, cũng cảm giác thoải mái và thấy gần gũi khi nói chuyện với nó. Nhưng nó không bao giờ tự tin vì ngoại hình của nó. Nó không xinh, nếu không muốn nói là xấu, ngoài thông minh và nói chuyện có duyên ra thì nó không có điểm gì hấp dẫn người khác, đặc biệt là con trai, với một người như Gif, nó càng thấy lệch. Tất cả những gì nó biết về Gif thì có thể đặt cho Gif một cái tên chung là Hotboy.

Mặc dù nó không tệ đến nỗi như nó miêu tả nhưng nó cố gắng tả nó như là một kẻ xấu xí nhất quả đất, để Gif, không vỡ mộng đến khi gặp nó. Thậm chí nó nói rằng, cuộc tình này sẽ chết yểu ngay sau khi hai người gặp nhau. Dường như Gif bỏ ngoài tai tất cả những gì nó nói, và cậu ấy vẫn nôn nóng gặp nó như nó là một hot girl vậy.

Sáng thứ bảy, trời Hà Nội đẹp đến kì lạ. Gif hẹn lên thăm nó, nó hứa sẽ ra bến xe Gia Lâm đón Gif, vì Gif không thuộc đường Hà Nội. Nó mất gần hai tiếng để loay hoay với đống váy áo và chát chít lên mặt, nó không bao giờ trang điểm, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Không quá tệ, nó nhìn vào gương, và mỉm cười. Nhưng ngồi trên xe bus nó vẫn thấy run. Nó sợ. Nó nghĩ: Ừ! Nếu cậu ấy chê nó, nó sẽ chia tay, không có gì phải tiếc một người con trai như thế. Nó đưa ra hàng trăm lí do nhưng nó vẫn sợ, bởi vì gần hai tháng qua, tất cả đẹp như một giấc mơ, những lời nói ngọt ngào, cả những giận hờn, và đã có lúc là những giọt nước mắt. Nó không muốn mất đi, và nó cũng tỉnh táo để ý thức được rằng nó yêu người con trai ảo kia. Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không nói gì cả. Sắp rồi, nó sắp chạm tay đến tình yêu thật sự của nó rồi...















Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không nói gì cả




"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Sau tin nhắn: " Em xin loi, em khong du can dam de gap anh, em chap nhan mot tinh yeu ao, hang ngay chi can anh nhan tin cho em, chi can anh lang nghe em noi la du, em khong du can dam de gap anh, vi em biet, sau khi gap nhau xong thi tat ca se cham het, va em khong muon nhu the, vi em yeu anh"

Trường Giang loay hoay, không biết phải làm sao, cậu đứng ở bến xe Gia Lâm chờ cô gần một tiếng, Giang kiên nhẫn gọi cho cô hàng trăm cuộc điện thoại, nhưng vô vọng, cô tắt máy.

Giang mua một tấm bản đồ Hà Nội và tìm đường đến địa chỉ nhà cô, lần trước cô cho Giang địa chỉ để Giang gửi lên cho cô con Mèo bông. Nhà cô không khó tìm, bấm chuông nhưng hình như không có ai ở nhà, Giang dựng xe chờ cô.

Giang yêu cô gái đó, một thứ tình yêu viển vông đến kì lạ, tất cả đều không thể tin Giang yêu một cô gái ảo, thậm chí Giang còn chưa được nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Nhưng những entry cô viết trên blog về một tuổi thơ không bình yên, cô viết về kỉ niệm của mối tình đầu, Giang cảm thấy như có sự đồng cảm. Sau những cuộc chát chít, những lời nói đầy kiêu ngạo của cô, Giang nhận ra rằng Giang có ấn tượng sâu sắc về cô. Cô luôn nói rằng cô không xinh, cô thậm chí rất xấu. Nhưng Giang tin cảm cảm giác của Giang chưa bao giờ là sai, cô là một người con gái sâu sắc, Giang tin rằng cậu đã không sai khi yêu cô gái ấy.

Giang là một nhân vật nổi tiếng trong giới 8X xứ cảng, một gia đình bề thế và một ngoại hình lý tưởng. Giang là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng không ai hiểu được tất cả những suy nghĩ trong lòng Giang, cho đến khi gặp người con gái đó. Chưa gặp Giang, nhưng cô gái hiểu Giang, chỉ cần nghe giọng nói của Giang cô biết Giang buồn hay vui, khi Giang gửi cho cô xem webcam và những tấm ảnh Giang chụp, cô không trầm trồ khen Giang đẹp như người ta vẫn làm, cô chỉ nhận xét Giang có đôi mắt buồn, không giống với cậu. Khi tất cả mọi người nhìn vào những bề ngoài hòa nhoáng của Giang, thì cô lại nhìn Giang theo một hướng khác. Và Giang yêu cô gái ấy, không cần biết cô xấu hay đẹp, nhưng Giang tin cô ấy là một cô gái đẹp – ít ra đẹp trong mắt Giang.









Nó lang thang ở Hồ Tây suốt cả buổi sáng, 12h kém, “Có lẽ Gif đã quay xe về Hải Phòng” nó lẩm bẩm và bắt xe bus trở về nhà. Nó tiếc nuối như vừa đánh mất điều gì đó rất lớn, nó không được ôm Gif chặt như nó từng nói. Nó hụt hẫng. Có lẽ mọi chuyện phải dừng lại. Nó không biết những gì nó và Gif trải qua được người ta công nhận là tình yêu chưa? Nhưng riêng trong trái tim nó biết rằng, nó thật sự yêu, và thật sự trân trọng người con trai đó. Người con trai ở bên nó dỗ dành khi nó buồn, hay những giận hờn vô cớ. Người con trai luôn thì thầm vào tai nó những lời nói ngọt ngào, dỗ nó vào giấc ngủ say…

Nó sững lại, dáng một người con trai đang ngồi trên chiếc Nouvo mang biển 16, tim nó như nhảy điệu lam bát đa, nó không biết nên đi tiếp, hay quay đầu lại. Tim nó ngừng lại, như một đoạn phim quay chậm, cái dáng cao nghêu kia đang từ từ quay lại nhìn nó.

Sững lại!

- Em không ôm anh thật chặt như em đã hứa?

Giang tiến lại gần nó nháy mắt cười, nụ cười của một chàng trai lâu ngày mới gặp người yêu.

Nó phải cố gắng để ra vẻ tự nhiên.

Nó lắp bắp một câu hỏi ngớ ngẩn:

- Sao anh chưa về, sao anh biết em là em?

- Anh biết em là em vì em là em – Giang bật cười và trả lời ngộ nghĩnh với câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

- Cổ anh dài lắm rồi, chờ em nãy giờ, chắc dài thêm mấy mét - Giang vẫn tiếp tục xóa tan sự bối rối của của cả hai bằng những câu nói hài hước, có phần gượng gạo.

- Anh điêu - Nó nguýt Giang, luống cuống mở cửa, Giang ngồi lên Nouvo, cười ngạo nghễ ra vẻ đắc thắng.

- Em không đủ can đẩm để ôm anh thì hãy để anh ôm em - Vừa nói Giang vừa ôm nó từ đằng sau, nó lập cập, cửa nhà vẫn chưa mở xong.

- Anh có bất ngờ khi gặp em không? - Nó không xoay người lại, nhưng cất tiếng hỏi khẽ

- Có!




- Thất vọng lắm à?

- Ừ.

Nó im lặng, những gì nó lường trước không sai.









Em không cần phải tin vội đâu, em còn ít nhất khoảng 60 năm nữa để vừa thử nghiệm vừa chứng minh.




- Anh thất vọng, vì anh nghĩ em là cô gái có cá tính, tự tin và rất bản lĩnh, nhưng hóa ra em là kẻ chạy chốn hèn nhát.

- Còn gì nữa không? Còn ngoại hình của em?

- Quay lại đây anh xem nào? - Vừa nói anh Giang vừa xoay đôi vai đang run lẩy bẩy của nó

- Ừ, phải công nhận là em không xinh.

Một giọt nước mắt lăn trên gò má nó, suốt 20 năm qua, đôi lúc muốn chết quách đi, vì thi thoảng đi trên đường bị lời chế giễu ác mồm của bọn con trai. Giang là người không thuộc về nó, cũng như không thuộc về thế giới của nó.

- Anh yêu em - Giang lau nước mắt trên gò má nó và thì thầm - Anh yêu một cô gái thông minh, bản lĩnh, tự tin và nghị lực.

- Anh sẽ hối hận.

- Anh chưa bao giờ nói ba từ “Không bao giờ”, nhưng lần này thì anh nói "Anh không bao giờ hối hận".

- Em làm sao có thể tin anh?

- Em không cần phải tin vội đâu, em còn ít nhất khoảng 60 năm nữa để vừa thử nghiệm vừa chứng minh.

Nó ôm chặt Gif, niềm hạnh phúc vỡ òa, nó không cần biết ngày mai hay ngày kia Gif có đổi ý không, chỉ cần biết, ngay tại giờ phút này Gif chấp nhận nó, chấp nhận những khiếm khuyết của nó.

Cho đến bây giờ Giang không thể lí giải tại sao anh yêu cô gái đó, cũng không cần hiểu làm gì, cậu chỉ cần biết, cậu đang yêu rất nhiều và cũng được yêu rất nhiều, thế là đủ.

Giang không sai khi đặt trọn niềm tin và tình yêu cô gái ảo đó. Nhưng nay là thật, cô tồn tại thật. Và tình yêu là thật.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người thì sẽ có bằng ấy cách yêu.

7 ngày ở Barcelona


Ngày 7, Tôi khoác vội chiếc áo lông ngả màu kem, thả xuống đường hòa vào dòng người thưa thớt. Từ chỗ tôi có thể đi tàu điện ngầm đến Sagrada Familia, kiến trúc bằng đá kiểu Gothic ngay ở trung tâm thành phố. Chỗ nhà trọ tồi tàn trong một xóm dân nhập cư tạm làm tôi thấy thỏa mãn khi vừa đặt chân đến đây sáng nay. Một anh bạn người bản địa dẫn tôi đến chỗ trọ này khi tôi đặt vấn đề về một khách sạn mini nhỏ, có hướng nhìn ra biển hoặc trung tâm thành phố. Anh ta cười hếch môi, nói với tôi rằng chẳng có cái khách sạn mini nào đủ điều kiện rẻ, đẹp, tiện nghi và gần trung tâm như tôi yêu cầu cả. Đó là lí do tôi đang ở căn phòng trọ ẩm mốc này. Du lịch ba lô, một mình, tôi muốn vậy.



Một mình, tôi len lỏi vào các khu chợ đêm đầy màu sắc và âm vị của Barc. Tiếng người xí xô. Nói thật là tôi không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha ngoài mấy từ Muchas Gracias vớ vẩn. Tôi tự tin với vốn tiếng Anh của mình, và cũng tin rằng ở đây mọi người có thể nói tiếng Anh. Nhưng tôi đã lầm, trong cái khu chợ đêm nhỏ xíu này, mọi người chỉ dùng tiếng bản địa là nhiều.

Khi thấy nhiều người ngồi chờ khắc chân dung của mình lên vỏ sò nhiều màu, tôi cũng muốn mua một thứ đồ lưu niệm như vậy. Người nghệ nhân có bộ râu che hết miệng, ánh mắt chăm chú nhưng dáng vẻ khoan thai, tự mãn. Giữa những cái vỏ sò nhiều màu, tôi thích cái vỏ sò màu xanh ngọc, hơi lấp lánh, to hơn bàn tay ông ta. Mon men đến gần, tôi muốn ông ta khắc cho mình một bức chân dung gồm 2 người, một người con trai sẽ do tôi miêu tả, hai là một người con gái mà tôi miêu tả… Hai người ngồi chụm đầu vào nhau, không quên một chấm nhỏ ở phía núi đá xa.





Tệ thay, người nghệ nhân không biết tiếng Anh, ông ta tỏ ra luống cuống, tôi cũng thấy lúng túng không kém. Lúc ấy, may sao có một người thanh niên tóc đen tiến đến phiên dịch giùm tôi. Tôi nói với anh ta bằng tiếng Anh, anh ta diễn tả lại với người nghệ nhân già bằng tiếng bản địa. Cuối cùng, bức tranh trên vỏ sò cũng hoàn thành. Giống đến đáng kinh ngạc…

Tôi cảm thấy người thanh niên này có một cảm giác gần gũi lạ lùng. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ta đến một quán rượu hay hay. Tất nhiên là anh ta dẫn đường.

Quán rượu mà Lance, tên người thanh niên ấy, dẫn tôi tới bề ngoài nhìn trông hơi chán, nhưng bên trong quả như một thiên đường. Quán nằm sâu dưới tầng hầm, đặc chất flamenco với những chàng trai ôm đàn gảy dọc lối vào. Đi ngang đường vào, chất bụi được thể hiện rõ trong cách bài trí. Vũ điệu flamenco dập dìu, sôi động với các cô gái Bôhêmiêng. Chúng tôi gọi 2 cốc sangria, nhâm nhi và trò chuyện. Cảm giác như gặp được người thân quen…





Tôi nhìn rõ mặt của Lance, rõ là có chất Châu Á, mắt xanh, nhưng tóc đen và cả cái mũi không cao như tây. Quả thật Lance có mẹ là người Việt. Kể cũng lạ, Lance kể về chuyện gia đình không mấy lý tưởng cho tôi – kẻ xa lạ nghe. Rồi anh kể về cuộc sống nay đây mai đó trên những chuyến tàu. Lance là một thủy thủ viễn dương đối mặt với đời sóng và những cơn gió biển. Tôi kể Lance nghe về chuyện tình của mình. Lý do khiến tôi đi ba lô…

Mắc kẹt giữa một mối tình tay ba căng nghẹt thở giữa bộ ba được coi là thân nhất xứ. 2 đứa con gái đứa nào cũng có thể khai hết mọi chuyện, trừ chuyện mình thích gã trai chung nhóm. Hùng đối với ai cũng nhiệt tình thế, lãng du thế. Vô tư đến đau hết cả lòng…

Ngày Hùng đến phòng trọ của tôi, vắt chiếc áo khoác jeans lên vai, ngoảnh mặt : “Chỉ cần Hùng tuyên bố chọn ai là chúng ta lại chơi như xưa chứ? Quyên biết câu trả lời mà!” Chưa bao giờ tôi ghét Hùng đến vậy. Ghét đến trào nước mắt…

Ngày tôi tuyên bố đi du lịch xa, Diệp đòi đi theo. “Tao đi với mày, con gái con đứa có một mình…” Tôi gạt tay Diệp “Ở nhà chờ tao, sẽ khác…”

Tôi kể cho Lance nghe thật tự nhiên, như không phải là xa lạ. Bằng thứ ngôn ngữ thứ 2 nên không thể nào diễn tả lại được hết cảm xúc. Nhưng có vẻ Lance rất hiểu. Hiểu hết. Đôi mắt xanh kia nhìn thấu từng nhịp tim đã luống cuống say…



Điệu flamenco quen thuộc vang lên. Thường khi xem tivi, tôi thường thấy người ta nhảy điệu này, cũng đôi lần bắt chước. Men rượu trong người hòa cùng không khí cuồng nhiệt, bản nhạc quyến rũ và niềm vui người bạn mới khiến tôi như được tiêm thêm chất hăng say. Tôi kéo tay Lance ra khỏi ghế, hòa vào điệu nhạc chung với mọi người. Say rượu… Say Flamenco… Nỗi niềm tan bay như những cánh bồ công anh.
Ngày 6

Tỉnh dậy ngắc ngư trên chiếc giường hôi mùi xì gà. Tôi bật dậy, nheo mắt nhìn quanh quất. Đây là “khách sạn mini” của mình, cửa sổ nhìn ra cây sồi già. Một tờ giấy để bên cạnh chỗ tôi nằm. “ U’re drunk, but I stil know how 2 bring you home. Nice dream. Call me when wakin up…” Bên cạnh là dãy số điện thoại dài ngoằng…

Cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó, ngày 5, ngày 4, 3, 2, tôi và Lance như hình với bóng san sát bên nhau cả ngày, cả (một nửa) đêm. Ngày chúng tôi đi xe điện ngầm tới những nơi nổi tiếng, phố đi bộ mua sắm xanh rì La Rambla, Barri Gotic, những bãi biển rực nắng… Là một thủy thủ có khác, Lance nói cho tôi nhiều điều về biển, đại dương, cảng, và hải sản. Những khi mệt rã rời, chúng tôi ghé những quán ăn hải sản nhỏ ven biển, những tôm, những mực, được chế biến theo nhiều cách đặc biệt của người Tây Ban Nha.

Ngày 0...


Buổi sáng, Barc mưa nhẹ. Khoác balô. Tôi lần theo những thanh vịn ở sân bay, đầu trống rỗng. Tiếng Lance gọi nhẹ kéo tôi ra khỏi mớ bông gòn bùi nhùi trong trí óc, dúi vào tay tôi một phong thư, bảo cất đi, về Việt Nam hãy đọc. Đoạn, hai chúng tôi cùng ngồi ăn chung một túi bánh ngô Lance vừa mua. Giờ tôi không còn nhớ vị giác của mình đã cảm nhận được gì khi ăn chúng. Chỉ nhớ Lance có nói rằng: Don’t try to be brave on your way, sometimes, unmanliness is better (Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi yếu đuối một chút lại tốt hơn!). Tôi đã khóc. Anh ôm nhẹ tôi vào lòng, vòng tay rắn chắc chẳng muốn rời buông.

7 ngày ở Barcelona, 7 ngày tôi chìm trong đại dương kia sâu xanh thăm thẳm.
....

Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…

Thật đường đột khi nói những điều này, nhưng anh không thể giấu em thêm nữa. Anh biết tiếng Việt, lúc nhỏ anh sống với mẹ, mẹ đã dạy cho anh trước khi đi xa. Anh ở đây, Barcelona của anh và em, tự lập với cuộc sống sinh viên ngành Marine. Tình cờ anh gặp em, nhìn em anh biết ngay là con gái Việt. Có vẻ gì ngô ngố, mà cũng nghênh nghênh. Anh thấy là thủy thủ cũng không khác sinh viên Marine mấy, nên tự tạo cho mình một cái mác phong trần và sương gió như vậy. Chỉ mong có thể từ những câu chuyện về biển, có thể tâm sự và trút bỏ hết nỗi niềm. Xin lỗi vì đã không nói tiếng Việt với em, vì anh nghĩ nói bằng tiếng mẹ đẻ chắc em sẽ khóc nhiều. Mà anh không muốn em khóc, muốn thấy em cười như những đêm say flamenco.

Hãy can đảm lên em, hãy yếu đuối khi cần thiết. Có thể anh chỉ bên cạnh em được 7 ngày, nhưng những gì chúng ta đã trải qua, cảm giác đó, ánh nhìn đó, là thật, chứ không như hoa bồ công anh đâu…

Mong được gặp lại em, có thể ở Sài Gòn, cũng có thể ở Barc,.."

Just one more chance, and I wont release it…


( Chỉ còn một cơ hội nữa thôi và anh sẽ không để mất nó...)

7 ngày chia tay





Anh: Chúng ta k còn hợp nhau nữa


Em: Chia tay đi

Em k ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao? Em k muốn có 1 kết thúc như thế. 1 tháng nay, anh k còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào, k còn quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. 1 ngày k nhận dc tin nhắn trả lời của anh là 1 ngày dài, dài lắm trong em anh có biết?

Anh k thể ngờ em lại dứt khoát như thế. “Chia tay đi !” Vậy là hết, là kết thúc – kết thúc tất cả. Em thay đổi rất nhiều, k còn là cô gái uỷ mị, dịu dàng ngày xưa, em đanh đá & cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em dg dần xa anh. Có lẽ anh thật ích kỉ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh, để anh che chở. Có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn. Có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta…phải là em.

Em biết anh thích thể hiện. Em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước đến giờ em luôn làm anh vừa lòng tất cả. Anh k quan tâm đến em, em khóc. Anh đi với 1 cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người níu kéo. Nhưng anh à, em đã k còn đủ sức làm những điều như thế. 1 tháng trước khi chia tay, anh đã dạy cho em cách sống 1 mình mà k có anh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn, dứt khoác hơn. Em có thể nói chia tay mà k hối hận

Giờ đây em dg nghĩ gì? Còn anh – anh sẽ bắt đầu 1 cuộc sống k có em

Ngày thứ 1: Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Ah cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường như 1 ngày bận rộn mà k dc gặp em. Chỉ có thế thôi. Anh tự nghĩ k biết em có dg nhớ đến anh như những ngày trước em hay nhắn tin hỏi anh dg làm gì k? K biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vã của chúng ta ngày trước hay k?

Ngày thứ 2: Em k buồn nhiều. Điều đó làm em thấy lạ -lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế. Em vẫn hạnh phúc vì em k bị bỏ rơi 1 mình những nười bạn luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và k để em khóc. 2 ngày rồi, mọi thứ vẫn bình thường thôi. Vẫn là những ngày k tin nhắn, k gặp nhau, k 1 lời hỏi thăm. Nó đã quá quen thuộc. Và em k bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.

Ngày thứ 3: Anh cảm nhận cuộc sống của mình dg trống trải và thiếu vắng 1 điều gì đó. K còn những tin nhắn buổi sáng em chúc anh 1 ngày mới tốt lành nữa. Cũng k còn nhìn thấy em cười và hương thơm của mái tóc dg bồng bềnh trong gió khi chúng mình dạo phố cùng nhau. Sao lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như 1 thiên thần! Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá!

Ngày thứ 4: Hôm nay em chạy xe qua những con đường quen thuộc của chúng ta. Ao nhiêu kỉ niệm theo gió ùa về làm tim em chợt nhói. Em đã phải đối diện với những sự thật mà em nghĩ sẽ k thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, những hình ảnh đó thật giống với chúng ta phải k anh? Phải chăng là do em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?

Ngày thứ 5: Anh k thể ép bản thân thôi k nghĩ về em. Anh k thể chờ đợi dc nữa, k thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi. Sao em vẫn k nhắn tin cho anh? Sao em k biết rằng anh đã mất thăng bàng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc đời anh quá nhanh. Anh nhớ em và muốn dc gặp em. Anh muốn nhe giọng nói của em và dc ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh như thế nào k? Anh điên lên vì anh biết 1 điều rằng: Chắc chắn trong anh, anh vẫn còn yêu em, yêu em nhiều lắm

Ngày thứ 6: Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên, em thấy lo lắng cho anh. Em biêt dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như khiến em k bao giờ có thể ta thứ dc thì em vẫn quan tâm và yêu em rất nhiều. Dẫu 2 chúng ta k đi cùng trên 1 con đuờng, em vẫn luôn chúc anh dc hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm ì để anh dc hạnh phúc?

Ngày thứ 7:


- Xin em đừng chúc anh hạnh phúc vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh k thể sống thiếu em vì em đã chiếm 1 vị trí quá quan trọng trg trái tim anh rồi. 1 lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười – nụ cười em nói là thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn. Anh vẫn cười để dấu nước mắt cho riêng mình. Nếu dc trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ k để mất em 1 cách vụn dại thêm 1 lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của 1 điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết 1 điều mà trước khi mấ nhau anh k hề biết: ANH YÊU EM nhiều hơn anh tưởng.

- Bây giờ em mới biết lời nói đôi khi nói ra thật dễ nhưng lòng dứt khoát mới khó. Và nhiều khi con người ta chia tay để lại yêu nhau nhiều hơn :)

Có cánh chuồn nào trên vai em không ?


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.itfinal


Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.


Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.


Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.


Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?”. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.


Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.





Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!


Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.


Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.


Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.


o O o


Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.


“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…”, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.


Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.


o O o




Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.


Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.


Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.


Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.


o O o


Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.


Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.


Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”


Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.


Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”


o O o


Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?


Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.


“Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!” 1z0-043


– Trang Hạ -

Luôn chờ em cúp máy trước…






Luôn chờ em cúp máy trước…



Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.


Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu “Hẹn gặp lại”, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “cạch” cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.


Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.


Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng “ngốc” đợi nghe cô nói xong câu “Tạm biệt”. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói “Tạm biệt”

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.


Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, “Sao em không cúp máy?” Tiếng của cô gái như khản lại, ” Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”. “Quen rồi”. Chàng trai bình tĩnh nói, “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm”.

“Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì.” Cô gái hơi run run giọng. “Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ.” Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.


Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

CÓ NHỮNG TÌNH YÊU TỰ NHIÊN ... DỪNG LẠI





Có những mối tình, tự dưng một sáng mai thức dậy, thấy lòng đã không còn nhớ nhung, không còn quay quắt, không còn nghĩ dù có sống có chết thì vẫn mong ước được ở bên người ấy đến tận giây phút cuối cùng. Trong cuộc đời này, luôn có những tình yêu tự nhiên… dừng lại.

Yêu thương đôi khi không phải là một điều vĩnh cửu, nên đừng cố gán vào đó hai từ “mãi mãi”. Có những tình yêu tự nhiên sẽ dừng lại, như dây cót đã quay hết một vòng, như đồng hồ hết pin không còn kêu tích tắc, mà chẳng phải do lỗi của ai cả. Nếu một ngày người đó đến với bạn và nói một câu thản nhiên , thì cũng đừng khóc lóc đọa đày mà cho rằng người ấy phản bội. Yêu thương trong tim nhiều khi chỉ cần một ít xích mích, một ít dỗi hờn, một ít ghen tuông mỗi ngày, rồi sẽ có ngày lòng bỗng rỗng tuếch như ô cửa gió lùa, tuyệt nhiên không còn vướng bận.

Bởi thế đôi khi người ta ví tình yêu như một trò ảo thuật, thoắt xuất hiện, thoắt biến mất. Nếu ta cứ đuổi theo cuộc tình ấy, đuổi theo người ấy, đuổi theo những kỷ niệm đã lấm lem màu rêu của ngày xưa cũ, để vớt vát lại một chút gì đó, thì người đau khổ nhất vẫn chỉ là ta thôi.


Nếu một ngày mưa nắng, tỉnh dậy thấy tim vắng vẻ, thấy lòng lạ lẫm, thấy chút hoang hoải như gió ngoài kia, thì hãy dịu dàng cho nhau một lời tạm biệt. Yêu thương không dễ tìm nhưng nếu không thuộc về mình thì giữ lại cũng không bao giờ có được.

Có ai đã từng nói rằng:“Người yêu khiến chúng ta mong nhớ, người thương khiến chúng ta chờ đợi nhưng chỉ có người thân là dù ta có như thế nào thì vẫn sẽ bật ngọn đèn vàng để chờ ta trở về nhà…”, vậy thì khi tình yêu rời xa ta, ta vẫn còn có một nơi để mà nương tựa.


Có những tình yêu tự nhiên sẽ… dừng lại, đừng nên trách kẻ ra đi, cũng đừng nên trách bản thân quá cố chấp hay đã phạm sai lầm, điều quan trọng là biết mình nên làm gì, biết thấy lỗi lầm xưa mà sửa chữa, đợi thời gian để lắp lại cục pin khác, hoặc để lên dây cót đã dừng…


Sưu tầm

ĐÀN ÔNG NÊN ĐỌC, PHỤ NỮ NÊN GHI NHỚ ĐIỀU NÀY ...


Dù là đàn ông hay phụ nữ thì sống ở đời......


Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.


Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn.


Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.


Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.


Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhấc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh.


Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.


Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ.


Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân mình được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.


Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.


Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn.


Sưu tầm

DUYÊN CẠN RỒI, SAO CÒN CỐ CHẤP YÊU NHAU ?






Là vì điều gì mà cả hai còn cố chấp yêu nhau như vậy, mà chẳng phải là yêu nữa, là cố chấp bên nhau thôi. Hai kẻ lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau khi trong lòng tình đã nhạt đi lúc nào không hay…


Chúng ta đã đi cùng nhau một đoạn đường đủ dài để xâu chuỗi thành miền ký ức đẹp, đủ sâu để em biết trái tim một người từng dành trọn cho em. Chúng ta đã cùng nhau nếm đủ vị của tình yêu mà khi ngoái đầu nhìn lại tưởng chừng nó vừa mới tan ra đầu môi cay đắng và ngọt ngào trộn lẫn.


Chúng ta gặp nhau, yêu nhau, ghét nhau, xa nhau âu cũng là duyên phận nhưng bỗng một mai thức dậy trở mình thấy lạnh, tim trống hoác, chữ duyên trôi tuột về đâu cạn mất rồi thì có lẽ đã đến lúc tình nhạt phai.


Chẳng phải ai cũng đủ tinh tế để nhận ra chữ duyên chẳng còn như thuở ban đầu yêu nữa nên cứ cố bám lấy nhau, cố chấp yêu nhau không buông bỏ.


Ta biết, người biết có những điều trôi qua không bao giờ trở lại, nhất là chuyện tình yêu nó càng khó khăn hơn, gượng ép sao đành. Lúc đó cố chấp bên nhau giống như chân xỏ vào một đôi giày không đúng cỡ nhưng vẫn cứ cố đi, chân đau rát vẫn không kêu ca. Là vậy đó, những kẻ cố chấp luôn có sức chịu đựng đến phi thường, là vì cố chấp nên bất chấp hết.


Cố chấp yêu giống như đi trên một con đường hoa cỏ may mọc kín lối, đi vào sẽ bị găm đầy vào quần nhưng vẫn cứ đi. Để khi từng đám cỏ bé tý xíu ghim chặt vào quần rồi mới ngồi gỡ rối. Chuyện tình mình không còn như lúc xưa nữa, kỉ niệm đủ nhiều để không quên nhau nhưng yêu thương đủ nhạt thì buông tay là cách tốt nhất để người kia đi tìm hạnh phúc.


Những năm tháng hạnh phúc từng có bên nhau thực sự rất đẹp nhưng đó đều là chuyện hôm qua, còn hôm nay bàn tay ai đã nắm hờ sắp buông, bàn tay kia hối hả níu lại. Nắm lấy tay nhau trong giằng xé và thương tổn.


Thực ra chẳng phải người này làm gì có lỗi với người kia nên tình mới nhạt. Bởi vốn dĩ có những chuyện tình bỗng nhiên dừng lại thế thôi. Không lý do. Dừng lại không phải để làm nhau đau, chỉ là dừng lại đúng lúc để cả hai có thể tìm một nửa trọn vẹn hơn.


Có những nỗi buồn ẩn sau đôi mắt, lặng lẽ thở dài và câm lặng nhìn dòng đời hối hả trôi qua, nhìn một cuộc tình cạn duyên hết nợ đang xa mà chẳng thể buông bỏ.


Là vì điều gì mà cả hai còn cố chấp yêu nhau như vậy, mà chẳng phải là yêu nữa, là cố chấp bên nhau thôi. Hai kẻ lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau khi trong lòng tình đã nhạt đi lúc nào không hay…


Là vì tình đậm sâu hay vì thời gian yêu nhau quá lâu không thể dứt bỏ. Vì người kia đã từng là điều quan trọng nhất đối với người này. Và cũng là vì chưa chấp nhận được việc mai này sẽ không ở cạnh nhau nữa, hụt hẫng và cô đơn chưa biết vin vào ai.


Một chiều mùa đông gió thốc vào mặt, tách café cạn khô dưới đáy cốc, tình nguội lạnh từ bao giờ. Có lẽ đã đến lúc không thể giữ lấy nhau được nữa, đến lúc đường hai ngả người thương thành lạ. Bên nhau là thói quen thì đừng cố chấp giữ lấy một mối quan hệ đang rạn nứt từng ngày nữa.


Cố chấp yêu nhau, cả hai sẽ có những ngày chẳng thanh thản, bộn bề nhớ thương nhau cho hết nghĩa vụ, cho trọn vẹn một tình yêu từng có. Hà cớ gì dây chun sắp đứt rồi còn cố buộc chặt vào làm gì. Rồi cũng đến lúc khi không còn yêu nữa thì khép lại một quãng đời đã đi bên cạnh nhau để bước tiếp.


Duyên cạn rồi, để tình đi nhé, đừng cố chấp yêu nhau nữa được không?



Theo Ban Mai Xanh

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

NÓI VỚI EM


Nếu bây giờ được hoán đổi cho nhau

Anh bước vào thế giới của em và ngược lại.

Em sẽ hiểu vì sao ta cứ mãi
Chẳng bao giờ hiểu hết được người kia.


Anh xin lỗi vì không thể thức khuya

Cùng em chuyện trò, cùng em tâm sự.

Cùng khóc cùng cười, cùng vô tư lự

Tại cuộc sống ban ngày hối hả bở hơi tai...


Anh xin lỗi vì cứ lảm nhảm hoài

Những lời quan tâm tưởng chừng vô nghĩa lý.

“Em ăn gì, mấy giờ em ngủ nhỉ?”

Tại chẳng biết thế nào để vơi bớt lắng lo.


Anh xin lỗi vì lắm lúc đôi co

Khiến em buồn, bảo rằng anh khó tính.

Chẳng biết rằng con gái thì ưa nịnh,

Nhưng anh thật lòng không muốn thấy em hư.


Anh xin lỗi vì giấu những suy tư,

Chẳng bao giờ ngồi bên em thổ lộ.

Nhưng để em bận lòng, anh sợ

Anh có thể tự mình gánh vác mọi lo toan.


Anh xin lỗi vì đã quá cầu toàn,

Luôn bắt em làm điều này, điều nọ.

Đổi thay vì một người với em là quá khó,

Nhưng để yêu em anh đã khác rất nhiều


Chỉ bởi chúng mình đã lỡ trót yêu

Nên có nhiều điều phải cùng nhau cố gắng

Dẫu hai tâm hồn khác xa nhau nhiều lắm

Nhưng chỉ cần đôi tay nắm, không buông.


Rồi chúng mình sẽ thấu hiểu nhau hơn,

Anh tin một ngày nỗi buồn không theo ta nữa.

Hạnh phúc ngọt ngào đến bên hiên gõ cửa,

Hai thế giới âm thầm hòa lẫn làm một thôi.


Rồi cứ thế bên nhau mình bước hết đường đời...


Du Phong



Gửi em, nhỏ con gái mê ngôn tình

( Bản hôm trước là copy, bản này mới là tự viết Biểu tượng cảm xúc colonthree )

Chào em! Anh biết là em đang vùi đầu vào mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đắm mình vào cuộc sống hư ảo do người khác vẽ ra và chống cằm mơ mộng về một anh chàng soái ca nào đó. Nhưng anh mong em nếu có một chút thời gian rảnh thì hãy đọc bài viết này nhé, anh không dám chắc sẽ đem đến cho em thêm bài học gì, anh chỉ muốn miêu tả một chút về anh chàng người yêu tương lai, kẻ mà em vẫn tự hỏi liệu bao giờ sẽ xuất hiện và sẽ giống như trong tưởng tượng của em mấy phần mà thôi Biểu tượng cảm xúc kiki

Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ xuất thân trong một gia đình cơ bản bình thường, trong tay chỉ có kiến thức học được ở trường, ý thức được ba mẹ dạy cho và nghị lực do chính bản thân rèn giũa. Anh ta đi lại bằng xe máy mua được từ tiền dành dụm làm thêm và tặng em những món quà nhỏ từ chính mồ hôi công sức. Dĩ nhiên rồi, vì anh ta có thực, chứ không phải là những soái ca sinh ra đã ẵm một gia sản kếch xù hay là con của chủ một tập đoàn mang tầm thế giới, anh ta lại càng không sống trong một ngôi nhà chọc trời, cả đời chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, đi lại bằng trực thăng và tặng em những món quà người khác nằm mơ cả đời không chạm đến.

Anh chàng người yêu tương lai của em, người lạ nhìn vào có thể thấy anh ấy rất bình thường, không có cái gọi là “tư chất nam thần” đi tới đâu tỏa ánh hào quang tới đó. Nhưng cũng vì là một kẻ bình thường nên anh ấy có nhiều bạn bè thuộc đủ tầng lớp. Anh ấy tính xuề xòa chứ không hề khó gần hay kiêu căng, lạnh lùng chút nào cả. Bởi vậy, anh ấy sẽ cho em cảm giác cực kỳ yên bình, em có thể hòa mình vào cuộc sống của anh ấy và những người xung quanh mà không một chút ngại ngùng hay mặc cảm.

Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ có một lực học thuộc dạng bình thường chứ không phải xuất sắc một cách hoàn hảo, cũng không có những tài lẻ đặc biệt như ca hát, chơi nhạc cụ hay thể thao. Nhưng em biết không, bởi vậy mà anh ấy sẽ cho em một tình yêu nhẹ nhàng không hề sóng gió. Sự nổi trội luôn thu hút mọi ánh nhìn mà, còn anh ấy thì giản dị vô cùng, thế nên em sẽ không phải lo chuyện một cô nàng hotgirl nóng bỏng nào đó xen vào chuyện tình yêu của mình đâu, một kẻ bình thường như anh ấy sẽ không thích hotgirl và ngược lại, chắc chắn là như thế.

Anh chàng người yêu tương lai của em sẽ không nói ra những câu từ lãng mạn đến mê đắm lòng người, anh ấy thích âm thầm làm lụng kiếm tiền lo cho miếng cơm manh áo cho hai người trong tương lai để chứng minh tình yêu của mình hơn. Và em hãy tin anh đi, anh chàng đó sẽ không theo đuổi một tình yêu có quá nhiều bất ngờ và nghịch cảnh. Sẽ không có chuyện vì một hiểu lầm nhỏ nhặt nào đó mà anh ấy xa em nhưng vẫn đợi em 5 năm 10 năm rồi giảng hòa và làm đám cưới đâu. Nếu có hiểu lầm, anh ấy sẽ tìm em ngay để giải quyết, và nếu không giải quyết được, anh ấy sẽ...đi lấy một người khác và sống hạnh phúc suốt đời. Vậy nên đừng tự gây ra sóng gió rồi bắt anh ấy chứng minh tấm chân tình của mình, cũng đừng mơ mộng rằng anh ấy sẽ đợi chờ em một lòng đời đời kiếp kiếp. Anh ấy, ngoài em ra, còn có một gia đình phải lo và một cuộc đời để tận hưởng, nếu muốn em hãy cùng anh ấy dựng xây một hạnh phúc đời thường, còn không hãy nhường đường cho anh ấy đi tìm một cô nàng thực tế khác.

Anh chàng người yêu tương lai của em, vì không sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, nên anh ấy sẽ không có một bà mẹ lúc nào cũng hằm hằm đòi đuổi em ra khỏi cửa vì gia đình không môn đăng hộ đối. Mẹ của anh ấy rất hiền và dịu dàng, chỉ cần em yêu thương anh ấy thật lòng, mẹ sẽ là mẹ chung và sẽ hết lòng hết sức tác thành cho hai đứa, vậy nên đừng lo lắng nha!

Anh chàng người yêu tương lai của em chắc chắn sẽ không yêu một cô nàng cố ý hoặc vô tình tỏ ra ngốc nghếch trong mọi tình huống. Tin anh đi, anh ấy sẽ cao chạy xa bay nếu như biết cô người yêu của mình làm đâu hỏng đó, cơm không biết nấu nhà không biết dọn, chỉ suốt ngày chưng ra bộ mặt rầu rĩ mong được thương hại và không biết đường đối nhân xử thế. Vì anh ấy là một người bình thường nên anh ấy sẽ muốn gắn bó với một cô nàng biết điều một chút, biết xử trí thông minh hay ngô ngố tùy thời điểm và có thể làm mọi thứ nếu không có anh ấy ở bên cạnh. Thôi nào, đừng so sánh anh ấy với anh chàng trong truyền thuyết ngôn tình kia chứ! Sống cả đời hưởng thụ một mình không hạnh phúc bằng vừa làm vừa hưởng cùng nhau đâu em.

Anh chàng người yêu tương lai của em khác biệt với anh chàng soái ca trong ngôn tình rất nhiều, và khác nhiều nhất ở điểm gì em có biết không? Đó là anh ấy tồn tại ngoài đời thật, nhan nhản ngoài kia kìa. Soái ca của em chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi. Tưởng tượng thì vô hạn mà cuộc đời thì hữu hạn, nếu em cứ sống trong ảo mộng như thế, anh chàng người yêu tương lai của em sẽ không đủ kiên nhẫn đâu. Vậy nên hãy gấp cuốn truyện ngôn tình lại, bước ra đường và trở lại là chính mình đi cô gái mộng mơ, biết đâu em sẽ gặp anh ấy đang dắt cái xe xịt lốp, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề ngoài đó, hoặc đang dắt chó đi tè bậy trước cửa nhà em cũng nên.

Cô gái à, nếu cứ đắm chìm trong thế giới của người khác vẽ ra, em sẽ phí hoài hết tuổi xuân của mình để mãi ước ao, khát khao những điều không bao giờ mình có được. Hãy tự viết ra một tiểu thuyết tình yêu của riêng em, với những điều thực tế nhất, đời thường nhất. Anh tin câu chuyện đó sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều câu chuyện em đang đọc, và chàng trai nhân vật chính trong đó sẽ cho em một tình yêu ngọt ngào hơn rất nhiều chàng trai mà em đang xuýt xoa tưởng tượng đấy.

Chúc em mau trở lại mặt đất và tìm được chàng người yêu tương lai học lực khá, gia đình bình thường, biết yêu thương và cho em một tương lai vững chắc.


[THƯ GỬI VỢ TƯƠNG LAI 2]






Gửi em, vợ tương lai của anh!

Dạo này em có khỏe không? Chuyện tình yêu của em với thằng đó – cái thằng đang nuôi em hộ anh trong lúc anh đang mải mê kiếm tiền để sau này rước em về làm vợ ấy, thế nào rồi? Anh hy vọng 2 đứa em mau mau tan vỡ, có thế thì em mới chóng tìm ra anh được. Hôm nay ngồi một mình, anh nhớ em quá nên quyết định gửi cho em lá thư này, mong là nếu chẳng may đọc được, em sẽ cười thích thú và mơ về ngày chúng ta gặp nhau, em nhé!

Lần trước anh đã nghĩ tới cái vụ thổi 1000 quả bóng bay thay cho pháo hoa để cầu hôn em ấy, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, như thế vừa tốn kém, mà chẳng may anh bị bắt vì tội gây rối trật tự công cộng thì em lại phải nhận nhẫn cầu hôn tại trụ sở công an phường, khung cảnh chẳng lãng mạn tẹo nào em ạ! Hay là thế này đi, anh sẽ đưa em đến cái cầu ở gần nhà mình ấy, em đứng trên cầu và quăng đôi dép tổ ong của anh xuống sông. Sau đó anh sẽ chứng minh tấm chân tình của mình bằng cách lao mình nhảy xuống vớt, nếu anh vớt được thì em lấy anh nha! Còn nếu không vớt được thì chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện đó hằng ngày mà, em yên tâm nhà anh sẵn dép tổ ong lắm! Anh sẵn lòng đầu tư đến bao giờ vớt được thì thôi em ạ. Em biết vì sao phải làm thế không, để sau này thằng cu nhà mình lớn, anh sẽ khoe với nó rằng: “Ngày xưa bố đã phải đối mặt với sinh tử mới có được mẹ mày đấy! Chỉ cần bố buông tay một cái là không có mày ngày hôm nay đâu!” Em thấy anh oai không nào?

Đám cưới của chúng ta sẽ giản dị thôi em nhé! Em thích đưa dâu bằng phương tiện gì nhỉ? Anh thấy người ta đi ô tô xe máy nhiều rồi, trâu bò máy xúc máy cày cũng có rồi, hay là mình thử xe lu em nhé! Để nếu chẳng may nó mà chết máy, quan viên 2 họ sẽ hò nhau chổng mông lên đẩy, vừa đông vui náo nhiệt vừa thắt chặt tình đoàn kết em ạ! Anh sẽ luyện thanh hằng ngày để hát tặng em bài “Vợ Yêu” của Vũ Duy Khánh, chắc là em sẽ xúc động đến phát khóc ấy nhỉ! Và anh cũng sẽ canh me, không để cho cái thằng hiện tại đang nuôi em hộ anh có cơ hội bén mảng lại gần cái mic để rên la mấy bài đại loại như “Cơn mưa ngang qua” hay “Không bao giờ bó tay” đâu, anh hứa đấy!

Bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người. Anh biết là em thích nhất là phim kinh dị, mà anh thì cứ nhìn thấy mấy cảnh máu me chết chóc là buồn nôn, nhưng anh vẫn sẽ chiều em. Chúng ta sẽ ôm nhau xem phim kinh dị vào các buổi tối rảnh rỗi, anh sẽ gắn cái tivi to bằng nửa bức tường phòng ngủ nhà mình để em xem cho rõ nét, thấy từng đường gân thớ thịt nhé! Còn anh, anh sẽ luyện tập yoga thường xuyên và học cách vận khí đẩy thức ăn đã trào lên miệng ngược xuống dưới dạ dày, để khi em sợ quá hét lên, anh vẫn bình tĩnh xoa lưng em và nói :”Ngoan, có anh ở đây rồi, đừng sợ! Anh nuốt hết rồi, không phải lo đâu!”


Em rât thích được xoa xoa cái bụng mỡ đúng không? Vậy thì trước khi đi ngủ anh sẽ dành ra 15 phút để xoa bụng cho em, mặc dù anh vẫn hay lèm bèm trêu em là có quanh năm ngày tháng có bầu, nhưng sự thật là anh thích nghịch cái ngấn mỡ của em lắm. Với lại khi được anh xoa bụng, mắt em lim dim như con mèo no sữa, nhìn đáng yêu cực! Anh muốn thu lại từng khoảnh khắc dễ thương của em, vì vậy anh sẽ không nề hà ngại ngần vì một ít mỡ đâu.

Vấn đề muôn thở sẽ là chuyện bếp núc. Anh biết em thích ăn bánh nhưng chỉ biết làm duy nhất một loại bánh là “bánh lát”, cứ mỗi lần em vào bếp thì sau đó anh phải đặt lại tên nó là cái chuồng, nhưng không sao, anh sẽ tập làm các loại bánh em thích. Bù lại, em cũng phải nấu được các món cơ bản hằng ngày nhé! Để nếu bạn bè anh có đến chơi thì anh sẽ được dịp vênh mặt với chúng nó, mặc dù sau đó vợ chồng mình với lũ bạn anh sẽ phải tranh cái nhà vệ sinh và ngủ lỳ trong đó cũng không sao. Ai bảo chúng nó vác xác tới nhà mình chứ! Còn cuối tuần anh cũng sẽ dành ra mấy tiếng để phụ em dọn dẹp cái “chuồng bếp” nhà mình, để nếu bạn bè em tới chơi mà thấy cảnh đấy sẽ khen anh là chồng đảm đang, em cũng sẽ thấy hãnh diện và tự hào về anh, phải vậy không?

Lấy nhau về thì anh với em không được online facebook 24/24 thế này nữa đâu nhé! Khi đi làm về đến nhà thì cho 2 em điện thoại của chúng mình ôm nhau ngủ trên bàn, còn anh sẽ ôm em nằm đọc sách này, hoặc là đi dạo vào ban đêm, ngắm trăng ngắm sao, lãng mạn em nhỉ! Anh tính rồi, cái phòng ngủ của chúng ta sẽ là phòng cách âm, lắp cả đèn nhấp nháy và hệ thống karaoke xịn nhất nữa. Anh sẽ học thêm nhiều bài khác ngoài bài “vợ yêu” để hát cho em nghe, còn em thì phải tập múa để phụ họa nhé!. Ha ha, nghĩ tới cảnh em lắc lắc cái bụng mỡ rồi múa bài “nấm lùn di động” là anh không nhịn nổi cười. Chúng ta sẽ song ca bài “xe đạp teen” hoặc là “thỏ con chiên bánh” nữa nhé! Mỗi đêm nhà mình sẽ như cái trại Trâu Quỳ thu nhỏ vậy, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc ngập tràn rồi!

Đến lúc thằng cu ra đời. Lần trước anh tính với em là đẻ được bao kg thì đặt tên như thế, nếu là 3 cân 7 thì sẽ đặt là "Lê Ba Ký Bẩy". Nhưng mà khi anh trình bày phương án với bọn bạn anh, chúng nó nhìn anh với ánh mắt kỳ thị, ái ngại em ạ. Thế thì thôi vậy, chúng ta sẽ giao trách nhiệm đó cho hai ông bà nội ngoại nhé, nghĩ nhiều đau đầu lắm!

Vì anh học dốt toán lý hóa nên anh sẽ chịu trách nhiệm dạy thằng cu nhà mình văn và ngoại ngữ, để nó nịnh mẹ khéo như anh nịnh vợ, và tán gái bằng tiếng Anh giỏi như anh viết thư cho em bằng tiếng Việt ấy. Còn em sẽ dạy con học các môn còn lại được không? Em yên tâm, anh sẽ không để em thiệt thòi vì dạy nhiều thứ hơn anh đâu, ngoài giờ học anh sẽ bổ túc thêm cho cu cậu môn điện tử để nó chơi với anh, và môn massage để nó phục vụ mẹ nó mỗi khi anh đi công tác vắng nhà. Căn nhà của ba chúng mình sẽ có thật nhiều sách và đồ chơi em nhé! Để hôm nào cả nhà lười nhác, chúng ta sẽ gọi Pizza đến nằm lăn lóc vừa ăn vừa chơi, rồi ngày hôm sau, em phải lãnh trách nhiệm mếu máo làm nũng để bà ông bà nội dọn hộ chúng mình đấy! Nếu em không hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ bảo thằng cu sang mè nheo ông bà ngoại nữa vậy, rồi sau đó chúng ta sẽ trả công 4 ông bà bằng 1 bữa cơm thịnh soạn..mua ngoài quán về, em có đồng ý không?

Khi chúng mình giận nhau thì sao nhỉ? Ngoài phương án chia nhau bế thằng cu, nó tè ra người ai thì người ấy sai ra, anh nghĩ chúng ta nên thử cách viết thư cho nhau đi. Anh sẽ viết một lá thư dài thật dài để nói về suy nghĩ của mình, rồi cho cái thằng cu mới tập đọc nhà mình ngồi bi bô đánh vần từng chữ cho em nghe, và ngược lại. Anh cá là khi nó chưa đọc đến câu thứ 3 là cả nhà lại phì cười rồi ôm hôn nhau túi bụi ấy chứ. Vì có tiếng nói cười râm ran của trẻ con, và vì anh với em đều yêu thiên thần bé nhỏ của mình, nên nhà mình sẽ luôn là mái ấm em ạ. Anh mong chờ đến ngày đó lắm lắm!

Còn bây giờ thì anh vẫn phải ngồi một mình ở đây, vừa uống café vừa cầu khấn em đi chơi với thằng kia về sớm sớm, em biết là ông bà ngoại sẽ lo cho em lắm nếu về quá giờ giới nghiêm mà. Anh bảo rồi, nếu nó không đối xử tốt với em thì bỏ quách đi cho rồi, làm gì có ai yêu và mang cho em hạnh phúc hơn chồng tương lai của em cơ chứ! Thế nên em nhớ lời anh nhé, yêu nó ít ít thôi, em còn phải dành suốt cuộc đời để yêu thương chăm sóc cho chồng con em nữa đấy!

Đấy em thấy chưa, bao nhiêu kẻ xuýt xoa hạnh phúc khi đọc thư anh gửi cho em kìa! Thấy người ta GATO với tình yêu anh dành cho em thế mà em không có chút động lòng gì sao? Nếu có thì mau mau tìm ra anh đi nhé, anh mong ngóng ngày có thể biến những dự định của chúng mình thành sự thật lắm rồi.

Thôi thư đã dài, anh xin dừng bút ở đây! Mãi yêu em, yêu con của chúng mình!

Chúc em ngủ ngon..

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

ĐẾN BAO GIỜ ANH MỚI HẾT YÊU EM



Manh Thuy


Đến bao giờ anh mới hết yêu em?
Để tên em hòa vào muôn ngàn tên khác...
Đến bao giờ tình cảm trong tim anh phai nhạt?
Để chúng mình về làm bạn giống ngày xưa...


Đã có bao giờ anh chịu hiểu em chưa?

Vị trí của anh trong em hơn cả tình yêu nữa!

Tại sao anh cố chấp để được làm một nửa,

Trong khi tự bao giờ, anh đánh mất chính anh...


Em chẳng biết làm gì để nối lại những ngày xanh.

Ngày em và anh đi đâu cũng chẳng rời nhau nửa bước,

Ngày chúng mình vô tư, chẳng bị Tình yêu ràng buộc,

Đã lâu lắm rồi, tiếng nói cười thân thuộc chẳng còn tồn tại giữa hai ta...


Tại sao không yêu thì cứ phải cách xa?

Em muốn cạnh anh mà, em biết anh cũng vậy!

Cái lắc đầu làm chúng mình ngại ngần nhau đến mấy,

Nếu thực sự chân thành, em nghĩ vẫn làm bạn được thôi...


Ai bảo tình yêu là thứ duy nhất trên đời...

Đối với em, anh có ý nghĩa hơn vô vàn thứ yêu đương màu hồng hào nhoáng!

Em muốn mình bên nhau suốt đời, nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn,

Có khó quá không anh để quên hết những rung động yếu mềm?


Đến bao giờ anh mới hết yêu em?



Nếu bạn yêu một người


Nếu bạn yêu một người, bạn phải biết trước rằng đó là hành động hạnh phúc gian khổ nhất trên cuộc đời này.







Nếu bạn yêu một người, đừng yêu anh ấy vì những điều tốt đẹp. Không ai là hoàn hảo trên cõi đời này. Nếu bắt đầu bằng những điều tốt đẹp nhất, kết thúc khổ đau bạn sẽ tự nhận lấy!




Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong vào sự thay đổi của người ấy. Khi nếu anh ấy thay đổi, liệu anh ấy có còn là người bạn đã từng yêu?

Nếu bạn yêu một người, bạn đừng nghĩ đến một người khác mỗi khi nước mắt rơi. Đó là thứ tổn thương sâu sắc nhất, nếu người ấy cũng yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, đừng bắt người khác phải chịu khổ đau vì bản thân bạn. Đừng bắt người ấy phải làm người thứ ba, đừng bắt người ấy tha thứ khi bạn ngoại tình hết lần này rồi lại lần khác, đừng bắt người ấy tin những lời nói bạn không có ý định làm. Điều đó chỉ chứng minh rằng trong cuộc tình hai người, chỉ mình người ấy yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, phải tập yêu thương chính mình trước. Bản thân không biết quý trọng bản thân, liệu bạn có đủ để người khác yêu thương mình? Yêu lúc này cũng chỉ là trận chiến không cân sức, chưa xuất binh cũng đã biết trước thảm hại như hoa sữa trắng rơi đầy mùa Thu.

Nếu bạn yêu một người, đừng suy nghĩ trong cuộc tình ấy ai yêu ai nhiều hơn. Đừng đòi hỏi ở người mình yêu điều không thể, và cũng đừng nên làm điều không thể ấy cho người mình yêu. Có cố gắng thì chắc chắn sẽ có mệt mỏi, có hoài sức thì sẽ có lúc phải dừng lại.

Nếu bạn yêu một người, đừng so sánh bản thân với một ai khác và cũng đừng so sánh anh ấy với bất kì ai. Lúc đó bạn chỉ thấy rằng sự thua thiệt của mình khiến bản thân phải cố chấp thay đổi để cuối cùng trở thành người con gái anh ấy không yêu, và những thứ anh ấy không hoàn hảo chỉ làm bạn trông mong sự thay đổi. Tôi đã nói gì về trông mong sự thay đổi của người mình yêu?

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong mình là duy nhất hay cuối cùng. Tình cảm cũng giống như nhà cao tầng vậy, càng cao chót vót càng dễ lung lay. Nhưng bạn đã thấy ai vì vài giây phút run rẩy trước gió mà đập bỏ cả tòa nhà?

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong anh ấy là cả thế giới của bạn và biến mình thành thế giới của người mình yêu. Thay vì đó bạn hãy trông mong mình là một góc nhà, một con đường quen, một quán cafe yêu thích của anh ấy. Làm cả thế giới của một người rất dễ khiến người ta choáng ngợp, say mê mà ngán ngẩm. Còn làm những điều đơn giản thân quen, có thể một ngày bạn sẽ gặp anh ấy ít hơn, nhưng cả đời ngày nào anh ấy cũng không thể sống thiếu bạn.

Nếu bạn yêu một người, hãy tập đừng đau buồn khi anh ấy khóc. Làm một người yêu của một người, điều tốt đẹp nhất có thể làm cho người ấy là biến thương đau đang hiện hữu thành giấc mơ tốt đẹp nhất, dù cho có phải khó khăn thương đau phải chịu thế nào.

Nếu bạn yêu một người, đừng để ý người khác nói gì, đừng bận tâm điều gì đúng sai,… Nếu bạn yêu một người, hãy cứ yêu anh ấy trong tình yêu của hai người như bạn sẽ yêu, và mãi mãi yêu…

NẾU MỘT NGÀY


Nếu một ngày em muốn khóc thật to,

Những chất chứa trong tim chẳng muốn chờ thời gian để vỡ tan thành muôn ngàn giọt nước,

Nếu một ngày em gồng mình nhưng chẳng được,

Chỉ muốn thét muốn gào cho thỏa hết những ưu tư...

Nếu một ngày em muốn đứng một mình dưới mưa,

Cho giọt nước mắt hòa rơi trong tiếng khóc của trời mà trôi đi hết...

Nếu một ngày em muốn hét lên đến sức tàn lực kiệt,

Rồi ngủ giấc thật dài không vướng bận hôm qua...

Nếu một ngày em chẳng thể đong thêm nữa những xót xa,

Em chỉ muốn vỡ òa để quên cái mím môi bao lâu rồi, rất chặt...

Nếu một ngày em chẳng còn muốn giấu buồn nơi thẳm sâu đáy mắt,

Mà chỉ muốn bật khóc,

Mặc kệ ánh nhìn ngơ ngác xung quanh...

Đó là ngày hạnh phúc, phải không anh?

Khi em cất tiếng khóc ngon lành để trở về là em của ngày nào anh biết...

Khi cô gái trong gương mỉm cười và nói lời từ biệt

Chiếc mặt nạ đáng thương để lại làm cô gái mít ướt, yếu mềm...

Mong là khi đó có một người vẫn còn chờ đợi em..

Manh Thuy

NHỮNG ĐIỀU KHÔNG THẬT

St: Manh Thuy

Có những điều không thật phải không anh?
Giữa chúng mình phải chăng là miễn cưỡng...
Yêu một người thì đâu cần gắng gượng,
Hạnh phúc em này đâu phải van xin?

Anh dại khờ cố dối để em tin,
Em lặng im giả vờ mình không biết.
Nếu một ngày anh thấy lòng mỏi mệt,
Có khi nào anh nói hết ra không?

Bởi mùa hè chẳng lạnh giống mùa đông
Vòng tay em ấm nồng nhưng không đủ.
Bởi trái tim anh chưa từng mở cửa,
Em bước vào, cô gái khác chưa ra...

Chẳng thể nào cất bước bỏ đi xa,
Không dám khóc òa vì biết mình ngộ nhận,
Em giấu nỗi buồn và tổn thương sâu đậm,
Trong tiếng cười đùa chua chát đến thản nhiên...

Có bao giờ anh hiểu hết được em
Yêu cuồng điên, ngốc khờ và ngây dại.
Ước một điều anh dối lừa được mãi,
Để em được sống hoài trong hạnh phúc đi vay.

Đến Khi Nào Anh Hết Yêu Em


Cô không đẹp. Cô tự nhận thấy mình như vậy. Anh hiền lành và nhân hậu, giống như những nhân vật trong truyện cổ tích mà cô biết.
Cô không nổi bật. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ tháo vát để chiều theo những đòi hỏi đỏng đảnh của cô.
Cô không tham vọng. Tất cả những gì cô mơ ước là một cuộc sống bình dị và một tình yêu không nhiều sóng gió. Anh bình lặng, nhưng chiều chuộng cô.
Anh yêu cô thầm lặng.
Cô coi anh như một người anh trai - tin tưởng và gần gũi.
Anh - không một lời tán tỉnh ngọt ngào.
Cô - không một bí mật nào cô không nói cho anh. Từ chuyện “ Tức chết đi được đứa bạn em...” Đến chuyện “Bọn em chia tay cũng gần 1 năm rồi. Vậy mà đôi khi, vẫn chạnh lòng nhớ...” Trên trời dưới bể, không chuyện gì cô không kể anh nghe - trong trẻo và sinh động.
Anh giống như một chiếc máy thu âm - chỉ biết lắng nghe.
Cô giống như một đứa trẻ - chẳng bao giờ biết giấu giếm cảm xúc.
Anh chiều cô - giống như một người anh trai chiều em gái vậy. “ Em thích nghe nhạc à? Bài nào thế?” Vậy là ngày hôm sau, cô có ngay một chiếc CD chỉ toàn những bài hát cô thích. “ Em đang làm gì vậy? Ôi trời ơi, chừng ấy dữ liệu của bao nhiêu công ty, copy đến bao giờ cho hết?” Vậy là anh thức suốt đêm download cho cô toàn bộ website của cả Công ty chứng khoán ấy.

Cô nhõng nhẽo. Ừ thì anh nói cô trẻ con mà. Cô thích bắt bẻ anh cái này cái kia. Cô thích hỏi đủ thứ trên đời. Cô thích anh là người đầu tiên nghe cô kể về một ngày của cô. Cô gọi điện cho anh lúc nửa đêm chỉ để khóc rưng rức và nói: “Tự dưng dở hơi, mở cuốn nhật ký ra xem lại, rồi bỗng thấy nhớ người ấy da diết…”.
Cô cứ hồn nhiên đi bên cuộc đời anh, như một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của anh.
Anh cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời cô, đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Êm ái xoa dịu những vết thương của cô.
Rồi một ngày anh nói yêu cô - sau hai năm quen biết.
Cô choáng váng. Cái cảm giác ấy đúng là choáng váng. Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô đặt tên cho tình cảm giữa anh và cô là Tình bạn. Có nhiều khi nó gắn bó hơn cả tình yêu, nó tin tưởng hơn cả tình yêu.
Nhưng… nó không phải là tình yêu!
Anh chưa bao giờ tán tỉnh cô, cũng chưa bao giờ dành cho cô những lời ngọt ngào cả. Lúc nào cũng là anh lặng im lắng nghe cô nói hay có chăng chỉ là những cuộc tranh luận như trẻ con.
Biết rằng chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ chẳng tình yêu nào mất đi lại giữ được tình bạn. Cô hiểu rằng tình bạn giữa anh và cô đang chênh vênh trên bờ vực thẳm.

Cô sợ hãi. Nỗi sợ mất anh ập đến như một cơn giông giữa ngày hè oi bức. Dồn dập và mạnh mẽ. Hình như cô chưa từng sợ mất ai - như sợ mất anh. Cô cuống cuồng tìm cách giữ anh, nhưng, tuyệt đối không phải là bằng cách yêu anh.
Biết rằng nếu yêu anh, cô sẽ hạnh phúc, nhưng trái tim bướng bỉnh của cô không đập chung nhịp với trái tim anh.
Sao anh lại như vậy? Sao anh lại mạo hiểm mang một tình bạn trong lành đến vậy để đánh đổi lấy một thứ tình cảm mơ hồ, một thứ tình cảm mà theo cô là không thể tồn tại mãi mãi, thứ tình cảm mà theo cô, nó sẽ phôi phai theo thời gian. Cô đã hỏi anh như vậy, và cô biết anh không thể trả lời. Chính cô cũng vậy mà. Cô nhớ anh, cô cần anh, cô gắn bó với anh, nhưng cô vẫn khăng khăng đó không phải là tình yêu. Chính cô cũng không giải thích nổi những xúc cảm của trái tim mình.

“Anh yêu em. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã có những cảm xúc rất lạ…”
Chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ dám thổ lộ với cô, nếu như không vô tình đọc được những vần thơ trong blog của cô, cô đoán vậy.
“Anh đã mất em - lẽ ra là được - Anh chẳng có em - lẽ ra có được
Bởi vì cần nói - với em một câu - Thì anh lại sợ - âm thầm nuốt trôi
Bởi vì cần đến - tìm em trước nhà - Thì anh lại sợ - đứng nhìn từ xa
Bởi vì cần hiểu - những lời lặng yên - Thì anh lại sợ - cái điều anh tin
Thế là hoa nở - khi mùa nở hoa - Thế là xuân đến - khi mùa đông qua
Và anh chẳng kịp - nói ra một lời - Và anh giữ lại - nỗi lòng chơi vơi ...”
“Lẽ ra anh sẽ giữ những tâm sự này trong lòng mãi mãi. Thế nhưng nếu không nói cho em hiểu, anh cứ phải lừa dối bản thân mình. Đối mặt với em, anh không còn là anh nữa. Gặp em, nói chuyện với em không sao, nhưng cứ khi ra về là anh lại thấy tiếc nuối một cái gì đó...”

Những lời nói của anh cứ ám ảnh cô. Thức trắng mất một đêm. Sáng hôm sau cô dậy sớm, viết cho anh một lá thư - một lá thư thật dài. Cô nói nhiều thật nhiều, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là “Em cần một tình bạn hơn là một tình yêu”. Nhấn nút “ send” và cô nhủ bụng, có lẽ lá thư sẽ chấm dứt tất cả. Chấm dứt những ngày tháng vô tư giữa anh và cô, chấm dứt những cuộc điện thoại thâu đêm suốt sáng, chấm dứt những vụ cá độ mà lúc nào người thắng cũng là cô... Gục mặt xuống bàn, cô khóc nức nở. Khóc dữ dội như ngày cô chia tay mối tình đầu. Khi vết thương trong trái tim cô còn chưa lên da non, thì chính cô đã lại mang đến cho một người rất mực yêu thương cô một vết thương sâu hoắm.
Cô cần anh trong cuộc đời của cô. Nếu vắng anh, giống như căn nhà thiếu mất cánh cửa. Mùa đông gió lùa, chắc là cô sẽ lạnh lắm. Nhưng...ngàn lần vẫn không phải là tình yêu.
Buổi chiều, cô nhận được email của anh. Không tin vào mắt mình, cô vội vã mở ra xem.
“...Anh thực sự xin lỗi vì anh đã làm cho em buồn. Em yên tâm, anh cũng không hề muốn mất một người bạn như em. Nhưng để có thể nói chuyện với em vô tư như trước đây, thực ra là chưa bao giờ vô tư, chắc phải cần một thời gian để anh có thể rũ bỏ hết tình cảm anh dành cho em mà em không muốn kia...”
“...Em nói nếu yêu anh em sẽ được hạnh phúc, nhưng anh nghĩ em xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn thế nhiều. Em xứng đáng được yêu và yêu một người hơn anh rất nhiều...Thực ra nếu em yêu anh, anh cũng cảm thấy như thế là không công bằng với em...”
Sao anh lại nói như vậy? Sao anh lại tự hạ thấp mình như vậy khi chính cô mới là người cảm thấy không xứng đáng với anh, với những tình cảm chân thành và tha thiết của anh. Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những khổ đau và tổn thương không gì bù đắp nổi? Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những mệt mỏi và lo âu mỗi lần cô giận dỗi?

Nhưng cô lại thấy nhẹ lòng, nhẹ lòng bởi cô biết rằng, anh sẽ không làm gì để cô mất anh, nhẹ lòng bởi cô nghĩ rằng, cô sẽ mãi mãi có anh trong cuộc đời mình. Thật ích kỷ, nhưng cô thấy mình hạnh phúc.
Cô và anh lại tiếp tục những câu chuyện bất tận về cuộc sống. Nhưng hình như nó rụt rè hơn. Hình như nó bối rối hơn. Hình như không còn vô tư. Hình như không còn sôi nổi.
“ Anh... anh xin lỗi. Anh không thể nào rũ bỏ được những tình cảm anh dành cho em. Anh không thể nào từ bỏ được những hy vọng dù mong manh ấy...”
Và họ dừng lại. Dừng lại một tình yêu dở dang và một tình bạn không trọn vẹn.
Anh tiếp tục những tháng ngày cố gắng từ bỏ hình bóng cô trong trái tim mình.
Cô tiếp tục những tháng ngày nhớ anh da diết, nhưng...vẫn không phải là tình yêu.
Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, cô tin là như vậy. Nhưng tại sao nỗi nhớ của cô không thể là tình yêu?
Cô chờ đợi ngày anh quay trở lại. Rồi một ngày cô giật mình nhận ra. Cô mong anh nhiều hơn cả mong gặp lại người bạn trai cũ. Cô nhớ anh hơn bất cứ người con trai nào khác. Và...cô nhớ đến những kỷ niệm của cô và anh, hơn bất cứ những kỷ niệm ngọt ngào nào mà tình yêu đầu tiên mang lại. Nhưng... vẫn không phải là tình yêu.
Một tháng, hai tháng...Thời gian chầm chậm trôi. Có lẽ anh đã xoá tất cả những ký ức về cô, như lời anh nói. Chắc anh chẳng còn giữ số điện thoại của cô đâu nhỉ. Nickname cũng thế. Email cũng thế.
Ba tháng, bốn tháng...Liệu có bao giờ cô và anh vô tình gặp lại nhau không nhỉ?
Năm tháng, sáu tháng... Vẫn có những người con trai khác bước vào cuộc đời cô. Theo đuổi cô. Si mê cô. Có những người bỏ đi, có những người ở lại. Riêng anh vẫn luôn ở lại, dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô.
Bảy tháng...Anh nhắn tin cho cô. Vẫn là nhưng lời nói dịu dàng đó - quan tâm và san sẻ. Cũng không lâu lắm nhỉ - để trái tim anh có thể trở về với nhịp đập bình yên.
Cô vẫn ríu rít như chim sâu.
Anh vẫn êm đềm như khúc sông chảy chậm.
Sẽ là mãi mãi chứ nhỉ. Khi anh đã vượt qua những say đắm của tình yêu để giữ lấy những dịu dàng của tình bạn.
Cô tự nhắc mình phải quan tâm anh nhiều hơn, tốt với anh nhiều hơn, để cô thấy nhẹ lòng hơn trước những tổn thương cô đã mang đến cho anh.
Nhưng…
Hình như trong ánh mắt của anh vẫn còn những tia hy vọng.
Hình như trong nụ cười của anh vẫn thoảng nét xa xăm.
Hình như trong giọng nói của anh vẫn còn những ân cần.
Hình như trong mỗi tin nhắn của anh vẫn còn những si mê.
Cô sợ hãi. Tại sao cô lại sợ hãi đến thế này? Tại sao cô lại phải sợ những yêu thương? Tại sao cô lại phải trốn tránh những yêu thương? Trong khi chính cô cũng đang khao khát yêu và được yêu. Trong khi chính cô cũng đang muốn mang yêu thương sưởi ấm cho trái tim giá lạnh của mình?
Nếu đúng là anh vẫn còn yêu cô thì sao? Nếu một lần nữa cô lại khiến anh bị tổn thương thì sao?

Lập đông. Trời trở lạnh. Những cơn mưa phùn buốt giá. Một mình len lỏi giữa dòng người hối hả ngược xuôi.
Bất chợt, cô sững người trước một ánh nhìn thân quen. Anh đang đi ngược lại phía cô. Chỉ vài giây thôi nhưng cũng đủ khiến trái tim cô run lẩy bẩy.
Cũng đã mấy tháng rồi nhỉ, kể từ khi cô tránh mặt anh. Cũng giống như anh tự nhận những tổn thương về mình khi yêu cô đơn phương, cô tự nhận những khổ tâm về mình khi quyết định rời xa anh. Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được, mãi mãi chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao cô lại quyết liệt với anh như vậy.
“Một chàng nhím đã trót yêu thương một nàng cá.
Chàng khao khát một lần được ôm nàng cá vào lòng.
Để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng toả ra.
Nhưng chàng biết, chàng chẳng bao giờ có thể lại gần nàng.
Chàng sợ những chiếc gai trên người chàng sẽ khiến nàng đau.
Trăn trở.
Chàng nghĩ ra một cách.
Chàng bứt dần những chiếc gai trên người mình.
Những vết thương đẫm máu.
Những vết thương đau thấu tận tim gan.
Tận tim gan chàng – và tận tim gan người yêu chàng.
Nhưng nàng cá không cách nào ngăn cản nổi ý định ngông cuồng của người yêu.
Nàng nài nỉ.
Nàng van lơn.
Nhưng chàng nhím vẫn không từ bỏ.
Đến một ngày, nàng cá quay lưng bỏ đi.
- Thượng đế ơi. Tại sao cô ấy lại bỏ con đi?
- Con đã bao giờ thấy Nhím và Cá yêu nhau chưa?
- Nhưng con yêu cô ấy thật lòng. Con nguyện chịu đau đớn để được ở bên cô ấy.
- Những đau đớn của con, con có nghĩ cô ấy còn đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần không?
- Cá có nước mắt không hả Thượng đế?
- Có. Nước mắt của cá lẫn vào trong nước.
- Vậy là con đã tự làm tổn thương mình, tự làm tổn thương người mình yêu?
- Phải. Cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cho chính cô ấy. Tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là biết học cách từ bỏ thôi con ạ.”
Câu chuyện đã ám ảnh cô suốt bao nhiêu ngày tháng.

Có lẽ là như vậy. Có lẽ cô và anh, đều phải học cách từ bỏ. Từ bỏ những yêu thương, từ bỏ những ích kỷ, để không bao giờ làm tổn thương chính người mình yêu thương.
Cô phóng xe thật nhanh, như sợ anh sẽ quay xe đuổi theo mình. Mưa. Lạnh. Những giọt mưa nhỏ nhoi sao có vị mằn mặn như nước mắt của cô.
Nếu anh không yêu cô. Nếu anh không yêu cô thì hẳn giờ cô đã vẫy chào anh. Nếu anh không yêu cô thì hẳn những tháng ngày vô tư sẽ là mãi mãi.
Đoạn đường về nhà đã rất gần. Mà những ý nghĩ vẫn mãi miên man, miên man.
Có tiếng chuông tin nhắn…
Tin nhắn của một người - một người cô lưu tên trong danh bạ - một cái tên rất dài:“Khi nào anh sẽ hết yêu em?”