Thứ Ba, 1 tháng 1, 2019

Anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng...

Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm muốn nấu món gì ngon ngon cho anh ăn, em đã lên mạng search tìm món ăn các thứ, em cặm cụi làm tỉ mỉ những món ăn cho ra hình ra món sao cho đẹp mắt nhất có thể so với cái tài nấu nướng còn bập bõm mới vào mới bếp như em. Là những hình ảnh em ngóng trông anh, em cố gắng mọi điều vì anh, toàn tâm toàn ý dành cho anh. Còn anh, chỉ việc bỏ mặc em...

Ads by AdAsia
End of ad break in 12 s
Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm mệt mỏi buồn ngủ lắm rồi mà tay vẫn nắm chặt điện thoại cho tới khi trôi tuột từ từ. Rồi khi nghe tiếng "Ting ting" tin nhắn vang lên, em vội giật mình dụi mắt và mở lên xem có phải tin nhắn đến từ anh hay không.
Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm muốn nấu món gì ngon ngon cho anh ăn, em đã lên mạng search tìm món ăn các thứ, em cặm cụi làm tỉ mỉ những món ăn cho ra hình ra món sao cho đẹp mắt nhất có thể so với cái tài nấu nướng còn bập bõm mới vào mới bếp như em
Anh chưa từng thấy hình ảnh em lúc mệt mỏi lắm rồi mà vẫn nán lại vài phút có khi vài giờ để chờ một cái nick xanh của anh sáng lên và inbox nói chuyện với em rồi nói "Em ngủ đi" thì em mới an tâm mà yên giấc ngủ.
Anh chưa từng thấy hỉnh ảnh lúc em đang tất bật làm việc nhưng khi tin nhắn đến từ anh, em vội vàng bật lên và nhanh chóng trả lời lại.
Anh chưa từng thấy gương mặt em lúc buồn như thế nào, lúc em thất vọng về điều gì đó như thế nào. Anh chỉ thấy một gương mặt tươi cười và anh lại nói "Em chỉ có một trạng thái thôi nhỉ?!"
Anh chưa từng thấy hình ảnh của em khi nhận được tin nhắn hay lời quan tâm, hành động nào từ anh đều làm em cảm thấy ấm áp đến mức dư thừa.
Anh chưa từng thấy hình ảnh của em mỗi khi nhớ đến anh là em bật cười một mình dù lúc đó đang ở giữa đám đông.
Anh chưa từng thấy hình ảnh em đứng chờ anh trước cổng nhà hôm mình giận nhau. Em cứ thế đứng chờ anh, mặc cho nhiều người qua lại mặc cho lời bàn tán xôn xao, mặc cho hôm đó anh cố tình về trễ hơn mọi lần và dến khi anh về, anh chẳng buồn hỏi "Em đã chờ bao lâu rồi?" mà thay vào đó anh chỉ buông những câu nói hờ hững làm đau lòng em "Em về đi. Bây giờ anh không muốn nói chuyện".
Anh chưa từng thấy hình ảnh em hôm mình gây nhau, anh cứ thế bỏ về, em cứ thế đứng lặng trong bóng tối nhìn bóng anh mờ nhạt dần vì khuất bóng vì đàng sau xe chạy lên và vì mắt ngấn đầy nước.
Và cũng chính vì, anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng những điều đó, cũng như trân trọng em. Và cứ thế, anh buông em ra cứ như thể có cũng được mà không có cũng không sao.
Em đau lòng lắm!

Tuổi 23 - nửa trẻ con, nửa người lớn...

 À! Thì ra tôi đã 23 rồi đấy! 23 bỗng nhiên trở thành cơn ác mộng. Có vô số câu hỏi xung quanh tôi:" Liệu ra trường tôi sẽ làm gì?, Tương lai của tôi rồi sẽ thế nào đây?, Tôi bây giờ phải làm gì đây?" Bạn thân mến! Tôi vừa bước qua tuổi 23, cái tuổi đến lúc đối mặt với thất nghiệp phía trước. Bạn hỏi 23 tuổi thì thế nào à? Bước qua tuổi 23 bạn sẽ biết, chẳng phân biệt nam nữ. Tuổi 23 thực sự là cơn ác mộng. Khi bạn chỉ còn mấy tháng nữa là trở thành người thất học, thất nghiệp. Lo lắng không? Có chứ! Mệt không? Có chứ! Tôi 22- Vẫn còn ngây thơ tin rằng cuộc sống này nên cho đi bằng hết, nên moi hết ruột gan cho người ta. Tôi 23 chẳng còn thế nữa, vì đã có nhiều thứ khiến bản thân mình trở nên trầm lặng hơn. 23 tôi già hơn một tuổi, lại càng trở nên im lặng hơn, không phải chuyện gì cũng phô trương cho người ta biết. Tôi 23 muốn khóc nhưng lại nghĩ cần cố gắng nhiều hơn là khóc. Tôi 22- Vẫn còn nghĩ chưa vội có người yêu. Tôi 22- bố mẹ vẫn chưa vội giục có người yêu đi. Nhưng tôi vừa bước qua tuổi 23, mẹ tôi đã bảo năm nay nhớ dắt người yêu về nhà. Tôi 22 - chưa ai hỏi chuyện chồng con. Tôi 23 đi đâu cũng có người hỏi bao giờ lấy chồng. À! Thì ra tôi đã 23 rồi đấy! 23 bỗng nhiên trở thành cơn ác mộng. Có vô số câu hỏi xung quanh tôi:" Liệu ra trường tôi sẽ làm gì?, Tương lai của tôi rồi sẽ thế nào đây?, Tôi bây giờ phải làm gì đây?". Và rất tò mò giờ này bản thân sẽ như thế nào, sẽ làm gì? Đã từng nghĩ mình sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì. Nhưng không phải, bỗng nhiên đến tuổi 23 có quá nhiều nỗi sợ. Tôi sợ thất nghiệp! Tôi sợ thất học. Có lẽ vì 23, cho nên bên cạnh càng ngày càng ít người để có thể gửi gắm tâm tư. Có đôi khi cô đơn đến mức thấy ngột ngạt. Có những ngày đi trên đường bỗng nhiên thấy mù mịt, tối tăm. Có đôi khi suy nghĩ rằng bản thân mạnh mẽ lắm nhưng thức chất lại vô cùng yếu đuối. Tôi 23, tô vẽ bên ngoài mình một vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng bên trong lại là cả ngàn mảnh vỡ, tổn thương chồng chất. Làm sao có thể bước qua tuổi 23 đây?. Năm 18 - Có lần một người nào đó đã nói với tôi 23 chính là ác mộng của cuộc đời. Lúc đó, tôi chẳng tin. Bây giờ thì thật sự thấy 23 thật đáng sợ. Chỉ muốn trở lại ngày 18. Bước trên con đường ngày nào cũng qua, thấy sao lại nặng trĩu đến như thế? Chẳng nhẽ đây là tâm tình của những người đang và đã bước qua tuổi 23. Bố mẹ tôi hay so sánh tôi với những bạn 23 khác:" Con bé ấy tháng kiếm được chục triệu rồi kìa. Đứa kia có chồng, có con rồi kìa. Bạn kia có công việc ổn định rồi. Còn mày thì sao?" À! Thì tôi 23 đang chênh vênh giữa biển nước, lạc lõng giữa vô số người áp lực cuộc sống, áp lực công việc đang đè nặng. Tôi 23 - tôi chẳng có gì. Thật buồn cười phải không? Tôi 23 thật vô dụng. Tôi muốn hỏi:" 23 tuổi của các bạn như thế nào? Còn 23 tuổi của tôi là những ngày chỉ muốn tìm việc thật nhanh, là chuỗi ngày nóng lòng hoàn thành ước mơ. Là những ngày ngột ngạt đến mức khó thở nhưng chẳng biết tìm ai? Là có lúc muốn khóc nhưng không thể, là lúc nhận ra cuộc sống quá đáng sợ. Những ngày chỉ có một mình đối mặt với tất cả. 23 - một nửa trẻ con, nửa người lớn. Nửa muốn thoát ra vỏ bọc bản thân, nửa muốn ngủ dài trong đó. Nửa muốn tìm một điểm tựa, nửa muốn tự mình vượt qua. Ai bảo 23 là đẹp nhất chứ? 23 chỉ là những ngày rông dài đến mệt mỏi. Mong 23 trôi qua thật nhanh! 23 của bạn tươi đẹp chứ?