Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Im lặng quá lâu sẽ là dấu chấm hết cho một mối quan hệ!



Có đôi lần, khi mới bắt đầu có tình cảm với ai đó, điều đơn giản mỗi ngày là sẽ nhắn tin cho cái người mà ta có tình cảm với những câu hỏi rất thường nhật như "Chào anh buổi sáng!", "Anh đang làm gì đấy?", "Anh đã ăn cơm chưa?"... Và kéo theo là những trông ngóng một tin nhắn trả lời lại..

Mối quan hệ giữa chúng ta mong manh lắm. Chỉ cần tắt máy, sign out là biết có còn gặp lại nhau nữa hay không, có còn muốn biết về nhau nữa hay không.

Đã xem, tức là người ta còn vào đọc tin nhắn của mình. Có khi không biết hay nên trả lời thế nào nên thôi, để đó, im lặng.



Còn thấy tin nhắn mà không đọc, dù đang onl, dù đang update stt đều đặn, cứ để tin nhắn đó trôi tuột dần về phía sau. Rồi cũng lại im lặng.

Nhưng mà, suy cho cùng, đó đều là những cách giải quyết đáng trách nhất. Tất cả đều im lặng, người chủ động im lặng thì nhẹ nhàng rồi, chỉ cần thấy sms đến, cuộc gọi đến thì khỏi nghe máy, khỏi rep. Khắc người ta tự nản. Chỉ tội cho người còn lại, cứ luôn bị những suy nghĩ dằn vặt "Tại sao tại sao", phải làm thế nào để liên lạc cho bằng được.







Nhưng kết quả nhận được, chỉ là sự im lặng giết chết người ta dần mòn theo những suy nghĩ tiêu cực " Mình đã làm gì sai?"

Sao ta không nói thẳng cho nhau nghe những suy nghĩ về nhau, sao không gặp mặt nhau nói tại sao. Mà lại chọn cách tàn nhẫn thế?



Tánh thẳng, nên thường đọc tin nhắn rồi rep lại ngay, hoặc lâu sau đó. Còn những tin nhắn rep lại vu vơ thường không đọc vì biết nó không mang tính chất quan trọng gì. Còn với người mình không thích, thường sẽ nói thẳng lí do tại sao như vậy. Sau đó, là lặng lẽ xóa nik. Vì không muốn cả 2 mất thời gian của nhau.

Tánh cố chấp nữa, bản thân khi bị bỏ mặc, hay cố gắng bằng mọi giá làm mọi cách để biết nguyên do tại sao bị bỏ rơi. Cố cũng đã cố rồi, làm cũng đã làm rồi. Còn phần người ta muốn bỏ mặc thì chịu. Đời, đâu ai nói trước được điều gì.

Cho nên, có giận dỗi gì nhau,có không thích nhau, có ghét nhau, lỡ có gì gì với nhau, xin hãy nói ra chứ đừng im lặng. Im lặng đáng sợ lắm!:)

Có những ngày muốn giận dỗi cả thế giới!

Tuổi 23, nửa trẻ con nửa muốn làm người lớn, nửa muốn dỗ dành nửa muốn được yêu thương, nửa dỗi hờn nửa tự mình an ủi.. nửa còn ngại ngùng nửa đã vương vấn bâng khuâng... Tuổi 23 ẩm ương như vậy..Có những ngày, muốn dỗi hờn vô cớ như thế thôi!

" Cô gái ấy đang tuổi 23, cô gái ấy đang có một công việc ổn định, có một gia đình hạnh phúc, có một vài đứa bạn thân, có cả những người đồng nghiệp dễ mến, có những chàng trai theo đuổi, tán tỉnh và cả những mối quan hệ không tên.. Nếu câu nói " Hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có điều gì đó để hi vọng và có ai đó để yêu thương" thì có lẽ cô ấy đã và đang rất hạnh phúc. Cớ gì trong cô lại có những ngày muốn hờn cả thế giới? Lại có những ngày muốn đi xa.."
Tuổi 23..tuổi của lưng chừng hạnh phúc, của nửa vời ước mơ, tuổi của tuổi trẻ, của đam mê và của khao khát. Khi mà ở độ tuổi này đứa bạn thân đang tay bồng tay bế cô công chúa nhỏ của mình, đứa thì tuần sau lên xe hoa, đứa lại đang miệt mài trên ghế nhà trường chờ ngày tốt nghiệp, còn cô - ra trường và có một công việc ổn định.
Có những ngày muốn giận dỗi cả thế giới!
Nhưng có những lúc bản thân cô tự hỏi, liệu rằng bản thân đã thật sự hài lòng với chữ ổn định này hay chưa? Ngày nào cũng vây, nó như một cái máy lặp đi lặp lại chuỗi công việc. Áp lực, mệt mỏi, có những ngày đi làm về vất cặp sách một nơi và thả mình trên giường. Muốn ngủ một giấc thật ngon mà sáng mai không cần báo thức, muốn đi du lịch thật xa mà không lo ngày mai công việc bộn bề, muốn được đi đây đi đó để thỏa cái đam mê cái khát vọng tuổi trẻ, nhưng tất cả dừng lại trước hai chữ " ổn định"....
" Cô gái ấy..Chỉ muốn rong chơi chẳng hứng thú hẹn hò..
Muốn đôi chân mình được đi đây đi đó..
Muốn đôi tay này chạm đến những nơi xa..
Biển mênh mông, trời bao la quá..
Muốn một mình - hò hẹn chẳng thiết tha!"
Có những ngày muốn giận dỗi cả thế giới!
Có những ngày, cô ấy lười biếng đến cáu kỉnh, muốn hờn dỗi cả thế giới này chẳng vì lí do làm sao, dường như chỉ một câu nói hay một vài lời bông đùa cũng khiến cô ấy nhíu mày.. Có những ngày, cô ấy lười nói chuyện với tất cả, chỉ muốn một mình thu mình lại cùng những bản nhạc yêu thích, có những ngày cô ấy lười tiếp xúc, lười gặp mặt lười làm quen, ai càng cố tiến lại gần cô ấy càng cố tránh xa.
Tuổi 23, nửa trẻ con nửa làm người lớn, nửa muốn dỗ dành nửa muốn yêu thương, nửa dỗi hờn nửa tự mình an ủi.. Có những ngày, muốn dỗi hờn vô cớ như thế thôi!