Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

Tôi vẫn đợi một chuyến xe cho riêng mình...

Chúng ta còn 1 chuyến xe đó là chuyến xe định mệnh mà sẽ chẳng phải đợi chờ. Họ sẽ tự dừng lại mời bạn lên xe và cùng bạn đi hết quãng đường đời trong tương lai. Hãy cứ tin và thử tin một lần như vậy bạn sẽ sống tốt hơn bây giờ.

Tôi vẫn đợi một chuyến xe cho riêng mình...
Người ta ví tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Và người ta cũng nói tình yêu luôn cố chấp, nếu ai yêu quá đậm sâu thì lại càng cố chấp hơn. Biết trước sẽ chẳng thể có kết quả vậy mà cũng chẳng thể từ bỏ. Thà ru mình trong những đêm đen còn hơn là việc cố lãng quên những rung động chân thành. Ai từng trải qua mới biết đợi chờ là gì? Cũng như chúng ta đợi chờ 1 chuyến xe.
Nhớ ngày sinh viên, chỉ mong cuối tuần đến nhanh để được về nhà. Cái cảm giác đứng đợi  xe mong ngóng, thấp thỏm chỉ sợ vô ý xe vụt qua. Dù biết xe rất đông người, dù phải đứng bằng 1 chân ta cũng cố bon chen bước lên. Ta vội vàng không bao giờ để ý tới xe đó có đẹp không? Có đông không? Có điều hòa không? Có thoải mái không? Và những người xung quanh ta như thế nào? Ta không bao giờ quan tâm và để ý tới những điều đó. Trong tình yêu cũng vậy. Tuổi trẻ ta yêu rất đơn giản, yêu chỉ vì thích, thích cái nụ cười, thích cái dáng người hao hao, thích cái cách họ quan tâm ta, hay đơn giản thích những sự lập định hàng ngày khi nhắn tin. Với chúng ta khi đó coi tình yêu là duy nhất. Ta chẳng cần nghĩ tương lai sẽ ra sao? Yêu thì cứ yêu thôi.
Nhưng rồi sau khi ra trường, đi làm ta mới nhận ra tình yêu không phải là duy nhất. Bao nhiêu chuyện khiến ta phải bận tâm và suy nghĩ. Áp lực từ công việc, từ gia đình, từ các mối quan hệ đến cùng một lúc. Ta bắt đầu thay đổi suy nghĩ và học cách thích nghi với môi trường mới. Ta sống chậm lại… Ta không còn như lúc trẻ vội vàng, bồng bột hay bon chen. Ta thích cuộc sống trầm lặng, yên bình và đợi chờ cái gì đó thích hợp.
Chờ đợi 1 chuyến xe… khi xe vừa tới ta ngập ngừng tự nói:
– Xe đây rồi nhưng có vẻ rất đông chắc chẳng còn chỗ. Thế là ta bỏ qua đợi chuyến xe sau.
Khi chuyến xe thứ 2 đến bạn lại thấy xe này cũ kĩ, tồi tàn. Bạn nghĩ đi xe này bạn sẽ dễ bị say. Do đó bạn không muốn bước lên và lại ngồi đợi chuyến xe tiếp theo.
Tôi vẫn đợi một chuyến xe cho riêng mình...
Khi chuyến xe thứ 3 tới bạn chần chừ chưa muốn lên thì bác tài xế hay anh phụ xe đã quát tháo, tỏ vẻ khó chịu. Đã lưỡng lự lắm rồi lại thêm lại được bác tài hay anh phụ xe không mấy thiện cảm. Thế là bạn lắc đầu không đi nữa. Trời bắt đầu dần tối, và lúc này bạn mới nhận ra không thể đợi được nữa, nhảy đại lên thôi còn về. Nhưng rồi sau đó bạn mới phát hiện ra mình lên nhầm xe mất rồi.
Các bạn ạ chúng ta đang mải miết đi tìm những thứ chúng ta mong muốn và hài lòng. Nhưng càng mong thì lại càng thấy hoang mang phải không? Nếu đơn giản chỉ như một chuyến xe chúng ta có thể lên và nếu thấy xe đó không làm mình hài lòng thì ta chỉ cần ấn nút đỏ và xuống ở 1 trạm nào gần nhất. Nhưng trong tình yêu thì đâu có đơn giản như vậy. Khi mà ta đã từng trải qua hơn 1 cuộc tình. Chúng ta đã đi qua hết bao nhiêu cung bậc của cảm xúc. Nó khiến chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều chứ. Không phải vì chúng ta ngại yêu mà chỉ vì chúng ta sợ… Sợ bắt đầu, sợ chia li, sợ cái gọi là khoảng cách, sợ sự phản đối từ gia đình…  sợ nhiều thứ lắm. Chỉ vì ta đã từng bị tổn thương. Ta không thể vượt qua cái bóng của quá khứ để mở lòng nắm lấy 1 cơ hội. Chỉ vì 2 chữ niềm tin ta trao chọn mà bị vỡ vụn trong chốc lát, ta hoang mang không biết còn có thể tin.
Điều mà tôi muốn gửi đến các bạn là cái cảm giác được yêu giống như chờ 1 chuyến xe bạn mong ước. Bạn nhảy lên tức là bạn chấp nhận cho nó một cơ hội. Và mọi thứ bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào bạn. Nếu bạn chưa muốn hay còn chưa hài lòng thì hãy chọn đi bộ. Đi bộ giống như việc chưa sẵn sàng yêu, chưa sẵn sàng để đón nhận. Việc chọn một chiếc xe quen thuộc tốt hơn là mạo hiểm chọn chiếc xe lạ. Nhưng nếu không mạo hiểm thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa phải không?
Chúng ta còn 1 chuyến xe đó là chuyến xe định mệnh mà sẽ chẳng phải đợi chờ. Họ sẽ tự dừng lại mời bạn lên xe và cùng bạn đi hết quãng đường đời trong tương lai. Hãy cứ tin và thử tin một lần như vậy bạn sẽ sống tốt hơn bây giờ.
Ngàn Sao 

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Tháng 10, trời cứ trong xanh còn em thì cứ mong manh một mình...

" Tháng 10, trời cứ trong xanh, nắng cứ vàng, gió vẫn thổi tung làn tóc rối.. Kì lạ thật, tháng 10 sao chưa lạnh, tháng 10 sao chưa thấy âm u, tháng 10 sao vẫn cứ nhởn nhơ vui cùng nắng, cùng gió mà chẳng để ý đến em, chẳng màng cô gái như em đang lạc lõng giữa nắng và gió, giữa cái đẹp của nắng tháng 10... Cái ích kỉ của đứa con gái cô đơn nhiều khi cũng buồn cười thật, hờn ghen với nắng đẹp, với trời xanh, và hờn ghen với cả anh, khi anh đi để lại nơi đây là mùa nhớ.."

Có lạ không khi tháng 10 ngập màu nắng, màu của yêu thương.. Em không thích nắng tháng 10, nó như thể đang trêu ngươi cái tâm trạng u ám của em lúc này. Tuổi 23 lẽ ra nên yêu những cái gì mơ mộng, những cái gì màu hồng như đúng độ tuổi em đang có, như của tuổi trẻ ngập tràn sức sống mà giờ đây tự nhiên thấy mệt mỏi với mọi thứ đang diễn ra, công việc áp lực khiến em trở lên cáu kỉnh, trở lên khó tính hơn bao giờ hết..
Thật ra em yêu biển xanh mây trắng nắng vàng lắm ấy, cũng muốn du lịch đâu đó cùng ai đấy ở cái nơi có nắng, có cát, có gió, nhưng em lại lựa chọn cách sống một mình, không màng không quan tâm đến ai...
Tháng 10, trời cứ trong xanh còn em thì cứ mong manh một mình...
Đã quen với cái việc dù nắng hay mưa chẳng ai đón đưa, đã quen với việc dù vui hay buồn cũng chỉ một mình, đã quen với việc những tối thứ bảy ngồi nhà ôm láp làm việc, đã quen với việc ngày lễ, ngày tết chỉ có một mình.. Không biết những cô gái khác ở độ tuổi em lúc này như thế nào, có như em ẩm ương khó hiểu như bây giờ không, lúc nào cũng chỉ thích một mình, dù cô đơn ấy, dù có lúc thèm lắm một bờ vai, thèm lắm một cái ôm khi cơn gió lạnh tràn về nhưng rồi cuối cùng lại trốn tránh hết những người đang tiến đến gần.. Dường như cảm giác một mình có vẻ ổn hơn là tiếp xúc với người lạ..
Ai đó nói em hãy mở lòng ra, hãy tiếp xúc nhiều hơn em sẽ thấy, em sẽ có cảm giác, và em sẽ có một người yêu thương mình.. Em biết chứ, nhưng vội vàng làm gì khi em chưa sẵn sàng cho những sóng gió sẽ đến kia, tổn thương cũ chưa hết thì can đảm đâu để đón nhận tổn thương mới.. Em sợ.. Sợ khi bắt đầu một câu chuyện tình mới rồi vẽ ra những hạnh phúc, nhưng rồi lại vỡ tan như bong bóng xà phòng, cuộc sống mà chẳng ai đoán, chẳng ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.. Em đã từng trải qua cảm giác thích một người không thích mình, trong khi những người thích em, em lại chẳng để ý, chẳng bận tâm..Vậy nên, em lựa chọn một mình, lựa chọn làm bạn với cô đơn, lựa chọn sự chờ đợi để chờ Anh - người thương em bằng cả cuộc đời sẽ đến..
Tháng 10, trời cứ trong xanh còn em thì cứ mong manh một mình...

Có lẽ khi ấy, có thể không là tháng 10 của nắng và có thể sẽ là tháng 11 của gió mùa, tháng 12 của giá lạnh, em cũng sẽ học cách yêu thương tất cả, khi tâm trạng ổn, khi em mạnh mẽ, em sẽ học cách yêu thương ai đó.. Nhưng đó là chuyện của tháng 11, tháng 12, của những năm tháng sau này.. Còn bây giờ, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, và em vẫn mong manh một mình!

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Những ngày không có tình yêu....

Là những khi một - mình thực sự, là những khi đi với bạn bè miệng cười nói vui vẻ nhưng vẫn thấy cô đơn. Là những khi cô đơn lắng đọng thành từng giọt và bất chợt tuôn rơi khi trông thấy một ai - đó giống với người yêu. Những ngày không có tình yêu, có lúc cảm thấy cô đơn lắm, cô đơn đến cùng cực nhưng chợt nghĩ đến sự bắt đầu và kết thúc trong một mối quan hệ. Chính vì cái cảm giác đã bị bỏ rơi quá nhiều lần làm người ta sợ hãi tình yêu, sợ hãi khi bắt đầu một mối quan hệ mà người ta không biết được khi nào mình sẽ bị - buông – bỏ.

Nhưng ngày không có tình yêu thấy lòng mình an yên đến lạ. Đi đến nơi mình muốn đến, ăn những món ăn mình muốn ăn và thoải mái làm những việc không phải dè chừng hay giữ kẽ khi có người yêu bên cạnh,
Những ngày không có tình yêu, sáng cứ ngủ một giấc dậy theo chuông đồng hồ báo thức thay vì tiếng tin nhắn "Tít tít" mỗi sáng từ một thuê bao quen thuộc.
Những ngày không có tình yêu, thích thì cứ la cà nơi hàng quán hay xem những bộ phim yêu thích mà không phải hỏi những câu hỏi như "Anh/em có thích bộ phim này không?"," Hôm nào anh/em rãnh thì mình đi?!". Chỉ cần tiêu chí "Mình thích, mình muốn là mình đi thôi". Mọi thứ đều được phục vụ cho nhu cầu của bản thân thay vì nhu cầu của cả hai hoặc có đôi khi là vì chiều lòng người yêu.
Những ngày không có tình yêu....
Rồi sau nhiều ngày khi không có tình yêu, khi đã hình thành thói quen đi đâu đó hay làm việc gì cũng chỉ có một mình, đi giữa biển người, thấy người ta tay trong tay mắt nhìn nhau cười nói, thoáng chạnh lòng nhưng sau đó lại thôi. Vì nghĩ rằng "Đời người ta, người ta vui. Đời mình, cô đơn ôm trọn rồi. Thôi thì cứ tận hưởng vậy"
Những ngày không có tình yêu, bước vào nhà, thấy nơi mà hai đứa đã từng chung sốngtừng cười nói từng ôm ấp từng chờ đợi nhau khi đứa kia về trễ. Vậy mà, giờ lại không thấy đâu, không thấy hình dáng cái con người đó đâu nữa, không còn nghe thấy cái giọng lanh lảnh vang lên khi tiếng cửa vừa mở "Ơ hay! Tưởng đêm nay ngủ bụi rồi đó chứ?! Về chi sớm vậy!". Những lúc ấy, không nói năng gì, chỉ bước tới vòng tay qua eo người ta rồi thì thầm bên tai "Em lại ăn luôn cả phần anh trong khi chờ anh chứ gì?! Bụng to trông thấy nè." Người vội quay qua hờn trách đấm đánh hờ vài cái rồi nước mắt tuôn dài "Sao để em đợi lâu vậy?"

Mà giờ, người đâu? Người đã đi, bỏ lại một người ôm trọn những kỷ niệm vẫn còn đó, duy chỉ có một điều thay đổi là lòng người.
Những ngày không có tình yêu....
Những ngày không có tình yêu, tập cho bản thân những yếu đuối thường nhật như thèm ôm ấp mỗi khi đêm về hoặc những lúc yếu lòng, tập ăn một mình khi ở nhà hoặc ngoài quán, tập chạy xe một mình mặc cho yên ghế sau thi thoảng vẫn có người mè nheo đòi hỏi được ngồi sau dù chỉ một lần, tập hát một mình tự nghe tự khen tự chê sao nay giọng ca mình dở tệ thay vì có người luôn cười khanh khách khi mình cất tiếng hát.
Và lâu lâu tự lau nước mắt, là những khi nước từ khóe mắt rơi xuống nhỏ thành từng giọt và nghe tiếng "Tách" rõ to, lúc đó là những tiếng lòng đang rơi vỡ theo những giọt nước xuống sàn nhà thay vì có người luôn đưa tay đón lấy những giọt nước mắt nóng ấm và nói tiếng "Nín đi em".
Những ngày không có tình yêu....
Những ngày không có tình yêu, có lúc cảm thấy cô đơn lắm, cô đơn đến cùng cực nhưng chợt nghĩ đến sự bắt đầu và kết thúc trong một mối quan hệ. Chính vì cái cảm giác đã bị bỏ rơi quá nhiều lần làm người ta sợ hãi tình yêu, sợ hãi khi bắt đầu một mối quan hệ mà người ta không biết được khi nào mình sẽ bị - buông – bỏ.
Theo: GUU.vn

Anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng...

Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm muốn nấu món gì ngon ngon cho anh ăn, em đã lên mạng search tìm món ăn các thứ, em cặm cụi làm tỉ mỉ những món ăn cho ra hình ra món sao cho đẹp mắt nhất có thể so với cái tài nấu nướng còn bập bõm mới vào mới bếp như em. Là những hình ảnh em ngóng trông anh, em cố gắng mọi điều vì anh, toàn tâm toàn ý dành cho anh. Còn anh, chỉ việc bỏ mặc em...

Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm mệt mỏi buồn ngủ lắm rồi mà tay vẫn nắm chặt điện thoại cho tới khi trôi tuột từ từ. Rồi khi nghe tiếng "Ting ting" tin nhắn vang lên, em vội giật mình dụi mắt và mở lên xem có phải tin nhắn đến từ anh hay không.
Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm muốn nấu món gì ngon ngon cho anh ăn, em đã lên mạng search tìm món ăn các thứ, em cặm cụi làm tỉ mỉ những món ăn cho ra hình ra món sao cho đẹp mắt nhất có thể so với cái tài nấu nướng còn bập bõm mới vào mới bếp như em
Anh chưa từng thấy hình ảnh em lúc mệt mỏi lắm rồi mà vẫn nán lại vài phút có khi vài giờ để chờ một cái nick xanh của anh sáng lên và inbox nói chuyện với em rồi nói "Em ngủ đi" thì em mới an tâm mà yên giấc ngủ.
Anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng...
Anh chưa từng thấy hỉnh ảnh lúc em đang tất bật làm việc nhưng khi tin nhắn đến từ anh, em vội vàng bật lên và nhanh chóng trả lời lại.
Anh chưa từng thấy gương mặt em lúc buồn như thế nào, lúc em thất vọng về điều gì đó như thế nào. Anh chỉ thấy một gương mặt tươi cười và anh lại nói "Em chỉ có một trạng thái thôi nhỉ?!"
Anh chưa từng thấy hình ảnh của em khi nhận được tin nhắn hay lời quan tâm, hành động nào từ anh đều làm em cảm thấy ấm áp đến mức dư thừa.
Anh chưa từng thấy hình ảnh của em mỗi khi nhớ đến anh là em bật cười một mình dù lúc đó đang ở giữa đám đông.
Anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng...
Anh chưa từng thấy hình ảnh em đứng chờ anh trước cổng nhà hôm mình giận nhau. Em cứ thế đứng chờ anh, mặc cho nhiều người qua lại mặc cho lời bàn tán xôn xao, mặc cho hôm đó anh cố tình về trễ hơn mọi lần và dến khi anh về, anh chẳng buồn hỏi "Em đã chờ bao lâu rồi?" mà thay vào đó anh chỉ buông những câu nói hờ hững làm đau lòng em "Em về đi. Bây giờ anh không muốn nói chuyện".
Anh chưa từng thấy hình ảnh em hôm mình gây nhau, anh cứ thế bỏ về, em cứ thế đứng lặng trong bóng tối nhìn bóng anh mờ nhạt dần vì khuất bóng vì đàng sau xe chạy lên và vì mắt ngấn đầy nước.
Và cũng chính vì, anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng những điều đó, cũng như trân trọng em. Và cứ thế, anh buông em ra cứ như thể có cũng được mà không có cũng không sao.
Em đau lòng lắm!