Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Để quên một người, có khi ta phải dành cả một đời...



Yêu, nếu thoã mãn, cả hai sẽ đi dến một kết cục tốt đẹp, còn nếu không, chữ hận đến rất nhanh. Yêu- hận ranh giới mỏng manh, nhưng tất cả chỉ vì con tim đã trao trọn niềm tin quá nhiều, cho một kẻ phụ bạc.

Thời gian trôi qua, cô gái mang đầy nỗi đau trong tim, đang hằng ngày tập sống quen với hiện tại, một cuộc sống không còn chữ hy vọng, chờ đợi vào ngày mai sẽ hạnh bên anh ra sao, sẽ vui vẻ như thế nào khi sánh bước cùng anh. Những lần chúng ta nhìn nhau cười ngại ngùng, những giờ cãi bướng đôi co những chuyện không đâu, những lúc anh ôm em thật chặt và nói ngủ ngoan.... Em tự nhắc mình không được nhớ đến anh nữa, tuyệt đối không được nhớ, thế mà sao, đêm nào em cũng không chợp mắt được, chỉ vì người con trai làm em tổn thương đến đau đớn như thế này.



Em oán trách, em hận, nhưng mà, tình cảm làm sao có thể chấm dứt, kỉ niệm làm sao có thể nhanh chóng phai nhòa, khi đối với em anh là tất cả, trong tình yêu em điên lắm phải không, em chỉ biết yêu anh hết mình, em chỉ biết em có thể làm mọi thứ cho anh, em chẳng ngại ngần điều gì, thứ em muốn có đơn giản lắm, nhưng mà, a đã trao cho người con gái khác mất rồi...

Anh chia tay em không một lí do, anh buông mọi thứ với em và anh chưa hề suy nghĩ đến cảm xúc hiện tại của em, anh thoải mái đăng hình hạnh phúc với ngừoi đó, trong khi em từ trước đến nay coi thứ đó là xa xỉ, em thèm cảm giác được anh công khai chuyện tình cảm của chúng mình như anh làm với cô ấy.

Em bỏ qua biết bao người con trai chỉ để đuổi theo, được nắm lấy tay anh, trong khi anh xem tình cảm của em là một trò cười, hằng ngày em cố gắng vui vẻ để quên đi mọi thứ, nhạt nhẽo, thật sự rất nhạt nhẽo, em muốn quên anh ngay lập tức, em không muốn bận tâm đến anh. Trước mặt em anh tỏ ra mệt mỏi, lạnh lùng, khi không có em anh thoải mái cười giỡn, vô tư ôm ấp người con gái kia, em cảm thấy ớn lạnh vì mình đã từng nằm trong vòng tay ấy.








Bỏ em để đến với người con gái đó trong khi em không hề làm gì sai, em hận, nhưng em vẫn không muốn chúng ta ghét nhau, em không muốn anh nói quen em chỉ là tình cảm nhất thời, em chủ động nói chuyện với anh để anh có thể thoải mái hơn, để anh có thể ngẩng cao đầu hơn một chút. Anh vừa nói chuyện vài ba câu với em trên lớp, về nhà em thấy anh đăng hình vui vẻ tại nhà anh với người con gái đó. Ừ thì, anh đã từng rủ em về nhà anh đó, rất may, là nơi đó vẫn chưa có bóng hình em, anh nhỉ?

Em có nên thương hại anh không, chính em yêu cầu anh hãy để cho anh còn chút tự trọng trong trái tim của em, em bỏ qua, em quên mọi chuyện để em tha thứ cho anh, trong khi chính anh lại chà đạp mọi hình ảnh người con trai hiền lành ngày nào trong mắt em.

Em có nên nói chuyện với anh tiếp không như đã hẹn? Tới bây giờ đã chia tay rồi, tại sao em vẫn cảm thấy nghẹn vì anh, vì một người đàn ông tệ bạc như vậy. Chính trái tim em ngày nào cũng đang biện hộ cho anh, để em có thể tiếp tục cảm thấy em không yêu lầm người- mọi thứ vỡ nát.



Tha thứ cho anh là điều em muốn làm, nhưng anh có từng cảm thấy có lỗi với em hay chưa? Anh có từng cảm thấy thương em và không muốn làm em khổ như lời anh từng nói hay chưa? Bây giờ em nhận được sự thương hại của mọi người, trong khi chính anh là người tạo ra sự thương hại mọi người dành cho em, họ biết em yêu anh, và họ biết anh thoải mái hạnh phúc bên người khác và không hề coi em là người anh đã từng yêu.

Em không hề thua kém người khác, ngoại hình, học vấn, mọi thứ. Anh quen em chưa bao giờ em đòi hỏi anh một món đồ nào, em chủ động tài chính, em muốn mình thật đẹp, em muốn anh tự hào vì có được em, chính anh lấy lí do xung quanh em có rất nhiều chàng trai làm anh cảm thấy không yên tâm, em sẵn sàng công khai khi anh trách em nhưng chính anh lại đang dối trá, em không ngây thơ, vô tư như những người con gái khác và em chỉ biết lo cho anh, quan tâm anh và giúp anh có tương lai tốt đẹp, cô ta là người cùng anh dạo chơi, còn em là người dọn đường cho anh. Có lẽ chúng ta khác nhau vì điều đó, anh muốn người nào phụ thuộc và thua anh nhiều thứ để anh cảm thấy hơn họ nhiều mặt. Anh cũng khốn lắm.



Tình yêu đau đớn đến vậy sao, những tưởng yêu hết mình sẽ được đền đáp, cố gắng hế sức sẽ hưởng được hạnh phúc, thế mà giờ đây chính mình lại ao ước phải chi ta chưa từng yêu, em muốn anh là kỉ niệm đẹp của em, em tích góp những giây phút hạnh phúc nhưng trái tim anh, chưa hề nghĩ về em, chưa một phút giây nào...

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em nhỏ bé và mong manh lắm!



Em luôn cố tỏ ra cứng rắn, tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra có thể tự mình làm được mọi thứ. Nhưng... em nhỏ bé và mong manh lắm

Con gái nhiều lúc khó hiểu thật đấy, rõ ràng là đang buồn, đang giận dỗi mà cứ tỏ ra không hề quan tâm, rồi tỏ ra vui vẻ trước mặt người khác. Nhiều lúc chán nản muốn chết đi được nhưng vẫn nhắn tin an ủi ai đó là đừng bỏ cuộc, cố gắng lên. Nhiều lúc không thể một mình làm một việc nặng nhọc nào đấy mà vẫn kiên cường gồng gánh mặc dù làm xong mệt muốn chết. Nhiều lúc cũng mơ mộng linh tinh đủ thứ trên trời dưới đất mà lại tỏ ra thực tế, trưởng thành để người khác khỏi nghĩ mình ngây ngô trẻ con. Nhiều lúc vừa đi đường vừa khóc thật to cho cái nỗi buồn bực nào đó biến hoá đi thật nhanh theo nước mắt mà cũng phải cúi mặt xuống vì sợ người khác nhìn thấy mình lúc yếu đuối nhất.



Lúc nào cũng cười đấy mà trong lòng thì nặng nề vô cùng, mọi thứ áp lực, mọi thứ chông chênh. Càng trưởng thành, lại càng nhận ra rằng mình có một cái vỏ bọc bên ngoài thật kiên cố, càng vững chắc, càng cứng rắn, càng mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong lại càng mềm yếu, càng nhỏ bé, càng dễ dàng tổn thương bấy nhiêu.

Đôi khi cảm giác ấy lại ùa về, thèm có ai đó hiểu, thông cảm với những tâm hồn ngu dại mỏng manh và chân thật như thế!

21 tuổi - chẳng thể cứ sai đi vì cuộc đời cho phép...





21 tuổi- chẳng đủ mạnh mẽ để khác biệt, chẳng đủ cứng rắn để đối diện, chẳng đủ rộng mở để yêu thương... Bạn bè tôi có đứa đã được gia đình chỉ cho 1 con đường, sẵn sàng chỉ chờ bước đến. Có đứa hài lòng chấp nhận đi trên con đường ấy, có đứa cá tính muốn bước đi trên chính đôi chân của mình nhưng rồi lại chập chững quay đầu.

Phải làm gì đây? Phải làm gì bây giờ khi mà mọi thứ trong cuộc sống sao thấy mơ hồ, chênh vênh quá. 21 tuổi chẳng nhỏ bé để mơ mộng không suy nghĩ, chẳng thể cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, chẳng thể cứ đứng yên trong khi cuộc sống ngoài kia đang vội vã từng ngày.

Bạn bè tôi- có đứa đã được gia đình chỉ cho 1 con đường, sẵn sàng chỉ chờ bước đến. Có đứa hài lòng chấp nhận đi trên con đường ấy, có đứa cá tính muốn bước đi trên chính đôi chân của mình nhưng rồi lại chập chững quay đầu.



Bạn bè tôi- có đứa cố gắng, nỗ lực để đạt được những mục tiêu nó đặt ra, để có được vị trí và chỗ đứng tại nơi thành phố đầy bon chen lạnh lùng. Biết điều đó nhưng vẫn hạnh phúc vì điều đó.

Bạn bè tôi- có những đứa chịu an phận. "Ừ! Mặc kệ! Đằng nào học xong cũng lấy chồng"- rồi phó mặc bản thân minh cho một điểm tựa mà tự mình cho rằng nó sẽ vững chắc cả đời.

Bạn bè tôi- có những đứa hiền hoà, hồn nhiên sống cho hôm nay, mà chẳng lo âu ng ngày mai sẽ như thế nào. Nhiều khi cũng muốn chẳng để tâm nhiều đến ngoài kia ra sao, đến người ta như thế nào, muốn bỏ tất cả đi, hờn dỗi cả thế giới để một mình tìm được sự bình yên.




Nhiều khi muốn cất cánh bay lên nhưng rồi lại chậm chạp ở lại. Nhiều lúc yêu thương ai đó mà chẳng dám nói ra. Nhiều lúc ghét bỏ, tức giận mà nén lại trong lòng. Nhiều lúc đặt thật nhiều quyết tâm, thật nhiều hy vọng nhưng rồi chẳng thể thực hiện được. Ngay cả bản thân cũng muốn ghét bỏ.

21 tuổi- chẳng đủ mạnh mẽ để khác biệt, chẳng đủ cứng rắn để đối diện, chẳng đủ rộng mở để yêu thương...

21 chênh vênh !

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Những giới hạn trong cuộc sống...




Thường thì con người ta khi bước vào tình yêu, bước vào hôn nhân, và vào những vị thế được tôn vinh, có quyền lực chút ít người ta thường hay bắt đầu quên hoặc xao nhãng đến những giới hạn. Biết dừng lại trước những giới hạn của cuộc sống chính là bạn biết bảo vệ lòng tự trọng của bản thân mình. Vượt qua những giới hạn nhiều quá, bạn sẽ tầm thường hóa bản thân và mất dần những giá trị tốt đẹp mà lẽ ra nó thuộc về bạn.

Chúng ta thường tự nhắc mình, mọi việc trên đời này đều có giới hạn của nó. Nói thì nói vậy thôi nhưng để mà thực hiện được và thực sự hiểu nó thì không dễ chút nào.

Tôi thường hay được nghe kể chuyện về những cuộc tình tan vỡ, cũng thường an ủi bạn bè rằng: anh/chị đừng buồn, duyên hết duyên đi chứ chúng ta không có lỗi, giữ người ở, không ai giữ được người đi.

Nói thì nói vậy, chứ trong sâu thẳm lòng mình thì tôi biết, đa phần các cuộc tình tan vỡ, nhạt phai chữ duyên không hề tham dự nhiều mà do chính con người thôi. Họ vô tình hoặc cố ý bước qua những giới hạn cần thiết phải có.



Mọi sự trên đời này đều có giới hạn nhất định. Đơn cử như việc chi tiêu cá nhân, nếu bạn tiêu vượt qua giới hạn bảng lương của mình quá nhiều, bạn sẽ bội chi và dần dà kiểu gì chẳng túng thiếu và nợ nần.

Bạn ăn nhiều kiểu gì chẳng tăng cân, thừa mỡ, già nhanh và xấu.

Bạn bè thân thiết đến mấy cũng vẫn có những ranh giới nhất định, muốn tình bạn bền lâu thì đừng cố ý hoặc vô tình vượt qua những giới hạn của tình bạn.

Nói đến giới hạn, chẳng phải người ta không biết, thời nay con người sắc bén như dao, chả cái gì họ không biết, nhưng đôi lúc họ cố ý thôi, cố ý vượt qua những giới hạn cần thiết mong được hưởng lợi nhiều hơn, yêu nhiều hơn và sở hữu nhiều hơn.



Người tinh tế chính là người biết chính xác nhất đến ranh giới của giới hạn, họ luôn dừng lại từ trước khi chạm vào nó. Thực ra, đôi lúc sự tinh tế lại nằm trong chính sự biết mình biết người, và hơn hết là sự tôn trọng mình, tôn trọng người khác.

Thường thì con người ta khi bước vào tình yêu, bước vào hôn nhân, và vào những vị thế được tôn vinh, có quyền lực chút ít người ta thường hay bắt đầu quên hoặc xao nhãng đến những giới hạn. Chính điều đó làm giá trị của họ bắt đầu thấp dần đi so với khi họ đơn giản chỉ là những con người bình dân thông thường.

Các mối tình khi bị nhạt phai, người ta thường đổ lỗi rất nhiều cho nửa kia không tốt. Chính lúc đầu tôi cũng hoài nghi, ừ có lẽ thời nay con người thường thế, chóng yêu, chóng chán.

Nhưng nghe xong tất cả, xâu chuỗi lại mới biết, khi yêu, cái tôi và quyền đòi hỏi đã làm cho nhiều người mất hết sự tinh tế, lẽ ra điểm ấy người ta nên dừng lại thì họ lại vô tình hoặc cố ý vượt, rất nhiều, rất nhiều lần như thế. Chính sự vượt giới hạn quá nhiều mà họ mất đi tình yêu vốn dĩ ban đầu rất đẹp, đánh mất nửa kia mà bao người phải mơ ước.

Biết dừng lại trước những giới hạn của cuộc sống chính là bạn biết bảo vệ lòng tự trọng của bản thân mình. Vượt qua những giới hạn nhiều quá, bạn sẽ tầm thường hóa bản thân và mất dần những giá trị tốt đẹp mà lẽ ra nó thuộc về bạn.

Chỉ có một thứ bạn có thể sử dụng không giới hạn đó là lòng tốt, sự chân thành, và bao dung. Ba thứ này bạn vô tư cho đi mà không cần phải đong đếm giới hạn nếu lòng bạn đủ rộng.

Nguyễn Loan

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

Tuổi thanh xuân, ai cũng có một tình yêu đẹp như thế...


Tôi đã nghe ở đâu đó, tình yêu như pháo nổ yên hoa, khiến cho người người chấp niệm, để rồi khi kết thúc, chỉ cũng còn lại tiếc nuổi không nguôi. Có lẽ, thế giới này thật tàn nhẫn, tại sao lại dẫn đường đưa lối ta tìm được nhau giữa biển người hối hả, để rồi có một ngày ta chia xa mà đôi khi chả hiểu vì điều gì, vì ta hết yêu ư, tình yêu ấy vẫn đong đầy như vậy, vậy vì sao, có lẽ, vì ta cạn duyên rồi.
Tôi đã nghe ở đâu đó, tình yêu như pháo nổ yên hoa, khiến cho người người chấp niệm, để rồi khi kết thúc, chỉ cũng còn lại tiếc nuổi không nguôi. Có lẽ, thế giới này thật tàn nhẫn, tại sao lại dẫn đường đưa lối ta tìm được nhau giữa biển người hối hả, để rồi có một ngày ta chia xa mà đôi khi chả hiểu vì điều gì, vì ta hết yêu ư, tình yêu ấy vẫn đong đầy như vậy, vậy vì sao, có lẽ, vì ta cạn duyên rồi.




Tuổi thanh xuân tươi đẹp, ai cũng có một tình yêu thật đẹp, đẹp đến nổi, đôi khi, suốt cả cuộc đời này, ta cũng không bao giờ quên đi được nó. Đó là khi, ta yêu ai đó bằng tất cả trái tim này, một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng. Đó là những ngày màu hồng trọn vẹn trong cuộc đời ta, một màu hồng tuyệt đẹp. Để rồi khi ra đi, chỉ còn lại những hoài niệm và màu đen tuyệt vọng xâm chiếm con tim ta thật lâu sau đó và cũng có khi là cả cuộc đời này.

Làm sao đây nhỉ, làm sao ta quên được nó đây, những kỉ niệm đó quá tuyệt đẹp cơ mà. Những lúc đôi ta nắm tay nhau thật chặt, cùng bước thênh thang giữa dòng người hối hả. Giữa tiết trời lạnh giá, đôi tay ai đó ôm ta thật chặt vào lòng, thật ấm áp biết bao. Thời gian như ngừng lại, ta trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, thật hạnh phúc. Những khi ta cãi vã vì những điều nhỏ nhặt nhất và rồi vội xin lỗi nhau, thật con nít. Những khi ta khiến ai đó lo lắng, những quan tâm âm thầm, thật ngọt ngào. Những ngày bên nhau, luôn hạnh phúcnhư vậy đó.



Vậy ta xa nhau vì điều gì, chả biết nữa, có lẽ, ta cạn duyên mất rồi. Thử nhớ lại xem nào, sao ta lại buông đôi bàn tay ấy ra nhỉ. Vì cãi nhau ư, trước đó cũng cãi nhau thật nhiều rồi mà. Vì quá mệt mỏi vì nhau ư, vậy những lúc bên hạnh phúc thì sao, sao không nhớ lại mà cố gắng hơn nữa. Vì hết yêu nhau sao, vậy sao lại rơi nước mắt khi rời xa ai đó. Có lẽ đúng là cạn duyên mất rồi, nên ta không thể cùng nhau đi trên một con đường nữa người ơi. Vậy thôi, đành chúc nhau hạnh phúc nơi phương xa cùng ai đó khác lạ.

Nếu như, cái quá khứ ấy quá đẹp để bạn có thể quên đi, vậy xin hãy nhớ nó, nhớ như một kỉ niệm đẹp, để rồi, khi bạn mệt mỏi đâu đó trên đường đời, bạn chợt nhớ lại những năm tháng ấy, à, ta cũng từng có một tình yêu đẹp như vậy đó. Tuổi thanh xuân tươi đẹp, luôn ẩn chứa một tình yêu cũng thật đẹp, đẹp từ cái cách ta yêu nhau, đẹp từ từng kỉ niệm bên nhau, đẹp từ cái cách quan tâm nhau lặng lẽ và cũng khi ta chia xa cũng đẹp như vậy.



"Tuổi thanh xuân tươi đẹp ấy.

Ta yêu ai bằng cả trái tim này.

Để rồi, khi xa, ta làm sao quên được đây.

Vậy thôi ta giữ lại, những tháng năm ngày.

Của một tình yêu đẹp như thế đấy."

nguyễn mon

Ngưng than vãn về cuộc sống đi, nó không làm bạn tốt hơn đâu!

An không thua bất kỳ ai cả, bạn chỉ đang thua chính bản thân mình thôi. Tôi không chắc là nếu như bạn cố gắng hết sức, bạn sẽ đạt được thành công bạn muốn, vì bên cạnh sự cố gắng của bản thân, còn phải xem sự may mắn của bạn đến đâu, cũng những bất ngờ trong cuộc sống này nữa. Nhưng, nếu không cố gắng hết mình, thì ngay cả cơ hội thành công cũng sẽ không đến lượt bạn đâu. Có thể, cơ hội sẽ đến không chỉ một lần trong đời, nhưng, bạn có biết nắm bắt cơ hội hay không là điều khác, người hơn người ở chỗ, nắm bắt được cơ hội, bạn thành công, bỏ lỡ, thì thất bại đôi khi sẽ theo bạn cả đời này.
Có bao giờ, bạn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, không phải chán vì không biết làm gì cả, mà là chán đến nỗi không muốn làm gì nữa rồi. Đó là khi cuộc sống của ta chìm trong một màu xám của sự tuyệt vọng, buồn đau, thất bại hoặc có đôi khi chỉ là những khó khăn trong cuộc sống này mà thôi.
Dường như, bạn đang đi trên một con đường mà bạn không biết điểm đến là đâu, xung quanh bạn toàn là bóng tối, bạn sao thế nhỉ, có lẽ, bạn lạc lối mất rồi...



Nhưng nếu bạn là một người chịu khó quan sát, thì hãy nhớ, trong bóng tối sâu thẳm luôn ẩn chứa những tia sáng của hi vọng, chỉ cần bạn còn niềm tin nơi cuộc sống này, thì nó sẽ giúp bạn vượt qua tất cả, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, không phải sao, trước giờ mọi thứ đều diễn ra như vậy, rồi sẽ ổn, nhưng còn bao lâu thì phải tùy thuộc vào niềm tin vào cuộc sống này của bạn rồi.

Trong thế giới tàn nhẫn này, có ai bước đến thành công một cách dể dàng không chứ, vậy nên, đừng vì một chút khó khăn là ta nản lòng, một chút chán chường làm ta nhụt chí. Hãy dùng đôi mắt của bạn để nhìn nhận là vấn đề một lần nữa, tin tôi đi, bạn sẽ nhìn thấy thôi con đường bạn nên đi mà thôi, chỉ là, trước giờ, bạn chưa bao giờ nhìn nó ở một góc độ mới mẻ hơn thôi, đừng tự mình mặc định về mọi thứ bạn thấy bằng suy nghĩ của bạn, vì bất ngờ luôn có thể xảy ra trong cái thế giới này.



Thế nên, thay vì bạn ngồi đó mà than chán, buồn, đau thương, thì hãy đứng dậy đi, vì việc đó không giúp gì cho bạn vượt qua nó đâu, mà hãy bình tĩnh lại, dùng một bộ óc minh mẫn nhất mà vượt qua được nó. Bạn không thua bất kỳ ai cả, bạn chỉ đang thua chính bản thân mình thôi. Tôi không chắc là nếu như bạn cố gắng hết sức, bạn sẽ đạt được thành công bạn muốn, vì bên cạnh sự cố gắng của bản thân, còn phải xem sự may mắn của bạn đến đâu, cũng những bất ngờ trong cuộc sống này nữa.
Nhưng, nếu không cố gắng hết mình, thì ngay cả cơ hội thành công cũng sẽ không đến lượt bạn đâu. Có thể, cơ hội sẽ đến không chỉ một lần trong đời, nhưng, bạn có biết nắm bắt cơ hội hay không là điều khác, người hơn người ở chỗ, nắm bắt được cơ hội, bạn thành công, bỏ lỡ, thì thất bại đôi khi sẽ theo bạn cả đời này.



Hãy nỗ lực vì ước mơ của bạn, dù đôi khi nó xa vời quá đó, nhưng không thử thì làm sao biết. Vì vậy, ngừng than vãn vào cuộc sống này, mà hãy bắt tay vào tạo nên con đường của chính bạn đi. Đường, dù dài cách mấy, cũng sẽ đến đích, chỉ là, bạn có đủ tự tin đi hết con đường bạn chọn không mà thôi. Thành công không đến với những người vội vã, mà dành cho những kẻ có thể kiên nhẫn đến phút cuối cùng.

Cuộc sống này, quá tàn nhẫn rồi, nhưng đừng vì vậy mà bị nó đánh bại một cách dể dàng như vậy. Ai sinh ra, cũng có nhưng cơ hội như nhau cả thôi. Quan trọng, bạn nắm bắt được hay không mà thôi, cuộc sống này có được có mất, vậy phải xem bạn chịu mất thứ gì, và đạt được điều gì mà thôi. Chúc may mắn với chấp niệm của bạn. Thành công đang chào đón bạn phía trước nếu như bạn cố gắng từ bây giờ. Sống, không bao giờ là muộn cả.

nguyễn mon