Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Hóa ra............



Hóa ra là em đã sống những ngày tháng không anh

Yên lành và thản nhiên hơn là em vẫn nghĩ.

Không ồn ào, đắm say, không ngọt ngào, thi vị,

Cuộc sống chẳng còn anh bình lặng đến không ngờ...


Hóa ra chuyện chúng mình chỉ như một giấc mơ,
Giọt nước mắt đã khô khi em trở mình về thực tại.
Không còn buồn lo, không còn sợ hãi,
Thứ không thuộc về mình có đáng phải vậy không?





Hóa ra là em có thể một mình chống chọi với mùa đông
Những vấn vương trong lòng không còn vì anh mà sống dậy,
Bước chẳng hẫng nhịp nào khi vô tình chợt thấy
Bóng hình anh chung lối bóng một người.

Hóa ra sau tất cả em vẫn là em thôi.
Vẫn nguyên vẹn tiếng cười, vẹn nguyên thương nhớ,
Vẫn dành trọn trái tim và từng nhịp thở
Cho kẻ bước tới sau, kẻ biết giữ ân tình.

Hóa ra quên một người không khó phải không anh?

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

TÌNH-NHÂN-KHÔNG-CHÍNH-THỨC


Lồng ngực em như muốn nổ tung vì những cảm xúc xấu xí chẳng thể gọi tên, cố ngăn không cho nước chảy ra từ khóe mắt. Em đã hứa từ lâu, rằng mình sẽ chẳng dùng nước mắt để níu giữ bất kì thứ gì vốn dĩ không thuộc về mình.
------------------------------------

Em không xinh đẹp nhưng thừa đặc biệt, không quyến rũ nhưng vừa đủ thu hút.

Thế nên, em hoàn toàn có thể dễ dàng yêu một chàng trai dễ thương , bắt đầu một tình yêu nho nhỏ không quá bình ổn – nhưng ít nhất cũng có thể cho em cảm giác an toàn

Ấy vậy mà không!

Cô gái Cự Giải ngang ngược và vô lý – là em – lại chấp nhận lẩn khuất đâu đó trong lòng một người chứ không chễm chệ ngồi trên ngôi cao nhất trong lòng khối người khác, chấp nhận trở thành tình-nhân-không-chính-thức!





Và vì là tình-nhân-không-chính-thức, thế nên…


…Em không được quyền đòi hỏi yêu thương. Người ta cho bao nhiêu, em cứ vui vẻ mà chấp nhận chừng nấy. Không trả giá! Vì em sợ, chỉ cần chút vị kỉ cá nhân cũng có thể làm yêu thương kia tan theo mây gió!

…Em chỉ có thể lẳng lặng đứng trong bóng tối, hoàn thành tốt vai trò em gái đơn thuần, chỉ được phép yêu thương trong câu chuyện hai người.

…Em không thể thoải mái chạy đến ôm anh dù nhớ đến phát điên, không thể nắm lấy bàn tay anh ở nơi có người quen của cả hai.

…Em chỉ là kẻ đang đi chắt mót hạnh phúc của người khác.

…Dầu vậy, em vẫn cứ mỗi ngày mong mỏi yêu thương, mong mỏi một nụ cười, ánh mắt. Mong chờ những câu nói “Anh nhớ em” thoảng theo nỗi nhớ đang dày lên mỗi ngày trong em.

Chưa đủ, vẫn chưa đủ!

Để rồi hôm nay, khi mọi cảm xúc trong em quá lớn, em tự cho phép mình một lần vượt quá giới hạn của bản thân, để một lần giận hờn, hòng chờ giọng nói anh xoa dịu em, chờ đôi bàn tay anh giữ em lại!


Nhưng rồi, tất cả chỉ có thế! Chỉ là những chuỗi im lặng kéo dài vô tận! Lồng ngực em như muốn nổ tung vì những cảm xúc xấu xí chẳng thể gọi tên, cố ngăn không cho nước chảy ra từ khóe mắt. Em đã hứa từ lâu, rằng mình sẽ chẳng dùng nước mắt để níu giữ bất kì thứ gì vốn dĩ không thuộc về mình.


Và giờ, thì em ngồi đây, gõ những dòng chữ vô nghĩa. Nhưng ít nhất, nó cũng khiến em ngừng đâm vào đống rối bù mình vừa tạo ra, để sắp xếp một cách mạch lạc những thứ đang ngổn ngang trong tâm trí!


Không thể phủ nhận rằng, không dưới một lần, em đã tự hỏi mình rất kì quặc rằng: Có khi nào cùng một lúc người ta có thể yêu hai người?!


Và em cứ tự huyễn hoặc mình mãi bằng câu trả lời mà chính em vẫn còn hoài nghi. Vì nếu trái tim có thể chứa nhiều hơn một người vào cùng một thời điểm, thì biết đâu, lòng em đã có thể bình yên hơn.


Để chỉ một lần thôi, em thấy mình không phải tình-nhân-không-chính-thức!


Để một lần, bên anh, em không phải tình hờ!

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG THỂ QUÊN


"Tựa đề lá thư nghe như một cuốn tiểu thuyết tình cảm vậy, chắc sẽ là một câu chuyện đầy đong đầy cảm xúc đây, hãy cũng lắng nghe thôi các bạn" Kha Ninh cô bạn cũng dẫn với Linh Vy tiếp lời.

Linh Vy bắt đầu đọc lá thư.

***



"Có một cô gái, tôi yêu rất nhiều dù tôi chưa từng một lần nhìn thấy mặt, nhưng trái tim tôi suốt 12 năm qua vẫn vô thức đi tìm bóng hình đó.

Khi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước trở thành đạo diễn, tạo nên những bộ phim tuyệt vời và tôi đã nỗ lực để trở thành sinh viên của trường Sân Khấu-Điện Ảnh. Tôi tham gia thực tập trong một đoàn phim, trong một lần sơn lại bối cảnh cho bộ phim mới, tôi bị vôi bắn vào mắt khá nặng nên bị hỏng giác mạc, năm đó tôi 20 tuổi.

Tôi gần như từ bỏ ước mơ của mình, nếu như không gặp cô ấy, một tình nguyện viên tại bệnh viện của tôi. Tôi không biết tên thật cô ấy, cô ấy kêu tôi hãy gọi cô ấy "Cỏ Gấu". "Cỏ Gấu" có một giọng nói làm ấm lòng tôi ngay từ lần đầu cô ấy cất lời, và hẳn rằng trái tim ai đó cũng sẽ tan chảy trước một giọng nói đặc biệt này.

Mỗi tuần cô ấy đến bệnh viện 3 lần vào buổi chiều để đọc tin tức, sách báo, kể cho tôi nghe cuộc sống ngoài kia đang diễn ra thế nào, đi dạo cùng tôi, lắng nghe tôi kể về ước mơi của mình, và tiếp thêm cho tôi động lực. Cô rất có giọng cười giòn tan, hồn nhiên như trẻ thơ, của một cô gái đam mê mỹ thuật và mong muốn trở thành người sáng tạo nhân vật phim hoạt hình. Tôi từng hứa nếu một ngày có thể nhìn thấy lại tôi sẽ giúp cô ấy đạo diễn một bộ phim hoạt hình. Một thời gian sau đó, tôi được gia đình đưa sang Mỹ để ghép giác mạc. Từ đó, tôi không gặp "Cỏ Gấu" nữa, nhưng nhớ mong trong tôi chưa bao giờ nguôi.

2 năm sau, khi mắt tôi hoàn toàn bình phục, tôi đã trở về Việt Nam theo học lại điện ảnh. Tôi đã không ít lần tìm đến bệnh viện cũ để dò hỏi thông tin, nhưng nhóm tình nguyện đã giải tán, bệnh viện cũng không lưu lại nhiều thông tin về họ, chỉ biết đây là một nhóm bạn sinh viên nhiều trường đại học khác nhau. Suốt nhiều tháng dài, tôi đến các trường đại học mỹ thuật để tìm "Cỏ Gấu", nhưng không dễ gì tìm được một cô gái với một biệt danh, và một giọng nói. Sau đó, tôi sang Mỹ du về làm phim, trong thời gian đó tôi vẫn nhờ bạn bè nghe ngóng. Và cho đến nay " Cỏ Gấu" vẫn chưa một lần suất hiện. 12 năm đã trôi qua, một chàng thanh niên 20 giờ đã 32 tuổi, vẫn đang đi tìm người con gái đó.

"Cỏ Gấu à" hy vọng em chưa quên một chàng trai em từng gặp 12 năm trước, trong một hoàn cảnh không mấy lãng mạn. Có thể em đã lập gia đình, trở thành một người mẹ bận rộn, hoặc có thể em không còn ở đây nữa, dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn một lần được gặp lại em để nói lời "Cảm ơn em" từ đáy lòng với người con gái anh không thể quên."

Kha Ninh đưa tay ôm đôi má có chút ngưỡng mộ " Thật sự tôi rất hy vọng cô gái "Cỏ Gấu" sẽ nghe được lời tâm sự của chàng trai Trùng Dương, à anh ấy còn gửi đến vài bức vẽ anh ấy rất trân trọng, gìn giữ suốt nhiều năm do "Cỏ Gấu" từng vẽ tặng anh ấy."

Kha Ninh chuyền những bức vẻ vừa được ban biên tập gửi đến cho Linh Vy cùng xem, Linh Vy có chút sững sờ, cổ họng cô dâng lên cảm giác nghẹn ngào, cô quên mất cần phải nói gì. Kha Ninh bên cạnh thấy vây, liền đẩy đẩy tay cô, ra hiệu nói tiếp để kết thúc chương trình.

Linh Vy giật mình, chỉnh micro "Vâng thưa quý vị và các bạn, lá thư đầy yêu thương của thính giả có tên là Trùng Dương đi tìm cô gái mình thầm mến cũng đã khép lại chương trình Radio Ký Ức số cuối tuần này, nếu cô gái nào nhận ra được mình chính là nhân vật "Cỏ Gấu" trong câu chuyện trên, hãy liên lạc đến chương trình để cùng gặp lại một người quen năm xưa với rất nhiều điều chưa nói hết. Hy vọng câu chuyện này sẽ có một kết thúc có hậu. Và các khán giả yêu mến của chúng ta cũng đã đến lúc đi ngủ rồi, chúc các bạn sẽ ngủ ngon và mơ thật đẹp nhé."

"Chào tạm biệt" Linh Vy và Kha Ninh đồng thanh
"Này sao lúc nãy cậu có vẻ mất tập trung vậy, đang trong lúc thu mà ngồi ngẫn ra" Kha Ninh đập vai Linh Vy lúc vừa bước ra ngoài phòng thu.

"À, tại thấy mấy bức vẽ có thần thái quá, nên có chút mất tập trung" Linh Vy nhìn mấy bức vẽ cầm trên tay.

"Phải đó, công nhận những bức vẻ này có hồn quá đi, mình nghĩ cô gái vẽ ra những bức tranh này cũng có một tình cảm sâu sắc với chàng trai này, từng nét vẽ đầy yêu thương" Kha Ninh khoác vai Linh Vy ra khỏi đài khi ngoài trời đã khá khuya.

Trên đường làm việc với biên kịch cho bộ phim mới trở về, Trùng Dương lim dim dựa đầu vào ghế, dặn lái xe bật kênh radio Ký Ức, anh được ban biên tập thông báo lá thư của anh sẽ được phát cuối cùng.

"Anh vẫn muốn tìm cô gái đó à" lái xe của anh hỏi

"Đây sẽ là là lần cuối tôi chia sẻ câu chuyện của mình, với một mong muốn được gặp lại cô ấy. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, đã đến lúc cho quá khứ ngủ yên rồi." Trùng Dương nở nụ cười có chút gượng ép.

Lá thư của Trùng Dương đã đọc được một nữa khi radio bật lên, một giọng nữ nhẹ nhàng, trầm ấm đang đọc lá thư , Trùng Dương thoáng cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi hẳn dậy, cảm giác hồi hộp dâng lên, anh cố gắng lắng nghe giọng nói này, kéo theo đó là tim đập nhanh từng đợt.
Anh quay sang hỏi lái xe của mình "Cậu có biết người dẫn chương trình này tên gì không?"

" Hình như là Linh Vy và Kha Ninh đó anh, mà cô đọc đang nói là Linh Vy, bạn gái em mê chương trình này lắm, nhiều lần cô ấy còn khóc khi nghe đài đấy" tài xế quay sang nói.

"Cậu có thấy giọng nói này đặc biệt không?" Trùng Dương hơi nhiu mày

"Dạ, giọng cô ấy có một sức hút kỳ lạ anh nhỉ, ấm áp, ngọt ngào, cũng có chút ảo mộng" cậu lái xe điềm nhiên trả lời.

"Cậu chở tôi đến trụ sở của đài này đi" Trùng Dương tâm trí thêm rối loạn không thể ngồi nghe hết chương trình.

"Trễ rồi mà anh" Lái xe hơi lo lắng

"Ngay bây giờ, mau lên" Trùng Dương dứt khoát, nhen nhóm một tin tưởng.

Lái xe quay đầu xe, xe vừa đến khi Linh Vy và Kha Ninh cũng vừa rời đi khỏi, Trùng Dương khá thất vọng, anh quay ra xe, và định sẽ trở lại.

Về đến nhà, Linh Vy lao ngay vào phòng, không kịp thay quần áo, lục trong góc tủ chiếc hộp màu xanh rêu, lấy ra trong đó những bức vẽ đã úa vàng theo năm tháng, vẽ rất nhiều về một chàng trai, mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới gốc cây, đang đi dạo, đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hay suy tư nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mộng mơ. Cô lật lại những trang nhật ký đã cũ sờn, từng con chữ ngay ngắn, từng hình vẽ đáng yêu vẫn còn như mới hôm qua, giờ đã thành quá khứ, cô lật từng trang, đọc từng dòng, rồi nước mắt nhòe ra, chua xót, cho đến khi, cô ôm nhật ký, gục trên sàn nhà.

Cô đến đài khi đã quá trưa vì không có lịch thu, mắt cô vẫn còn hơi sung, và cảm giác trong lòng cũng không vơi đi xíu nào. Lễ tân lễ phép cuối chào cô khi thấy cô vừa bước vào, cô cũng cười chào với cô bé ấy.

"Chị ơi khi sáng có người gửi cho chị cái này" lễ tân chìa ra một mảnh giấy nhỏ

"Ai gửi vậy em?" Linh Vy đưa tay nhận lấy.

"Dạ một người đàn ông ngoài 30, nhìn rất thu hút đấy chị" rồi đưa tay che miệng cười.

"Chị cảm ơn nhé, em làm việc tiếp đi" Linh Vy bước lên lầu.

Đẩy cửa phòng làm việc, cô mở mảnh giấy cho ghi vài dòng nhắn

"Xin chào cô Linh Vy, tôi là Trùng Dương, thính giả đã gửi thư đến đài hôm trước và may mắn đã được cô đọc thư. Gửi đến cô những lời này hơi thất thố, nhưng thật sự cô có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lần được không. Tôi muốn mời cô một ly café thay cho lời cảm ơn và muốn chia sẻ với cô nhiều hơn về câu chuyện của tôi. Nếu như cô nhận lời hãy gọi cho tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ đợi cô ở quán café đối diện đài. Thành thật xin lỗi nếu như làm phiền cô.

Trùng Dương"

Cô nghĩ cũng đã đến lúc gặp người có tên là Trùng Dương này, cô nhấc điện thoại lên bấm số, một giọng đàn ông rất trầm nhấc máy.

"Xin chào anh, tôi đã nhận được lời nhắn anh gửi cho tôi sáng nay, tối nay tôi có thể gặp anh sau 7h được chứ?"

Lần đầu tiên sau nhiều năm, nghe lại một giọng nói có chút quen thuộc, với ngữ điệu xa lạ, Trùng Dương hơi bất ngờ vì cô ấy gọi lại nhanh như vậy. Anh nhắm mắt lại để hồi tường.

"A lô, a lô anh có nghe tôi nói gì không?" Linh Vy thấy đầu bên kia im lặng

"À, à, tôi nghe rồi, vậy tôi sẽ đợi cô ở quán café trước cơ quan cô 7h." Giọng nói của Trùng Dương có chút khó khăn

"Vậy, xin chào anh" Linh Vy cúp máy.

Trùng Dương vẫn để điện thoại trên tai cho đến khi không nghe thấy gì nữa, anh ngồi thụp xuống đất không để ý gì xung quanh nữa.

7h Linh Vy tan ca, cô băng qua đường, chọn một chỗ 2 người để đợi Trùng Dương. Anh bước vào quán, với tâm trạng khó diễn tả, lo lắng, bồn chồn, và mong chờ như một người hẹn hò lần đầu. Anh rút điện thoại ra gọi cho Linh Vy, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, mặc áo manteau kem, khoác khăn len, đưa tay ra dấu. Một cô gái với vẻ ngoài thông minh, sắc sảo, ánh mắt sáng ngời.

Người đàn ông đang bước tơi với dáng vẻ cao ráo, sơ mi đóng thùng cùng quần jean đơn giản, một người nhìn qua có phần rắn rỏi, lạnh lùng, anh ta có một đôi mắt đẹp, hơi buồn, anh khẽ mỉm cười với Linh Vy. Cô lịch sự đứng dậy mời anh ngồi.

"Chào anh, anh là Trùng Dương phải không? Rất vui được gặp anh" Linh Vy mở lời.

Trùng Dương cũng ngay lập tức đưa ra bắt tay Linh Vy.

"Thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn" Trùng Dương hơi dè dặt nhìn Linh Vy.

"Không sao, trước kia cũng có vài thính giả muốn gặp tôi để chia sẻ về câu chuyện của họ, và cũng là may mắn cho tôi khi được gặp anh một đạo diễn trẻ đang rất thu hút trong thời gian gần đây." Linh Vy mỉm cười.

"Cô cũng biết tôi làm đạo diễn sao?" Trùng Dương xoay xoay tách café trên bàn.

"Tôi cũng có xem qua vài phim ngắn của anh trên mạng, rất xúc động" Linh Vy khen ngợi.

"Thực ra tôi hẹn cô hôm nay không chỉ vì muốn cảm ơn cô mà còn có mục đích khác." Trùng Dương vô thức nhìn vào khuôn mặt Linh Vy, rồi cảm thấy thất thố nên bât chợt cúi mắt xuống ly nhìn đôi tay đan chặt vào nhau để giữ bình tĩnh.

"Nhận lời cảm ơn thì không có gì xứng đáng, vì tôi chỉ làm vai trò chia sẻ câu chuyện của anh với mọi người thôi. Anh có gì khó nói, đừng ngại, tôi sẽ lắng nghe." Linh Vy chân thành.

Trùng Dương hít mạnh một hơi rồi nhìn thẳng vào Linh Vy với ánh mắt da diết "Tôi nghĩ hình như tôi đã tìm ra cô gái ấy rồi, tôi đã nhận ra giọng nói ấy, ngay khi tôi nghe cô ấy đọc lá thư của mình, 12 năm, tôi đã gặp bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng khi nghe lại giọng nói ấy, dù chỉ qua đài, tim tôi vẫn thổn thức như khi xưa, là em phải không "Cỏ Gấu"".

Anh đưa tay định nắm lấy tay của Linh Vy đang đặt trên bàn, cô rụt tay lại, bất chợt quay mặt đi để dấu nước mắt đang trào ra. Trùng Dương đứng dậy đến bên cạnh cô ôm cô, vỗ nhẹ lên vai cô, cảm giác mà anh mong chờ thật lâu, thật lâu. Cô cũng không phản đối.

Anh đưa cô về nhà, suốt đường đi, anh vừa lái xe vừa nắm lấy tay cô, cả hai không nói gì, cho đến khi chào tạm biệt. Linh Vy nhìn anh rời đi thật xa mới bước vào nhà, cô nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký còn dang dở thầm nghĩ "Chàng trai đó vẫn nặng tình đên vậy sao".

Vài tuần sau đó, Trùng Dương đợi Linh Vy liên lạc lại nhưng không thấy, anh nghĩ rằng cô ấy chắc chưa thể đón nhận tình cảm của anh, hoặc cô ấy có chuyện có xử. Cho đến một buổi chiều, Linh Vy rủ anh cùng đến một nơi.

Trùng Dương lái xe đến đón Linh Vy. Một bầu không khí yên lặng bao trùm xe, những con đường thành phố dần nằm lại phía sau, xe vẫn chạy cho đên khi xuyên qua những con đường có tán cây cổ thụ mát mẻ, nơi Linh Vy đưa anh đến là một nghĩa trang, nằm trên một ngọn đồi xanh cỏ, phải đi bộ lên trên.

"Sao em lại đưa anh đến đây?" Trùng Dương nhìn Linh Vy thắc mắc

"Tôi muốn đưa anh đến gặp một người, người mà có thể lắng nghe mọi vui, buồn của tôi, và luôn dang tay chở che khi tôi gặp sai lầm" Linh Vy kéo tay anh đi theo cô.

Họ đi qua nhiều dãy mộ và dừng chân trước ngôi mộ có tên Linh Vân, trên đó có in hình một cô gái rất trẻ, đang nở một nụ cười rạng rở, khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.

"Đây là chị gái tôi đấy, là người mà tôi yêu thương nhất cuộc đời" Giọng Linh Vy hơi khác

"Cô ấy giống em quá, nhưng nụ cười có phần rạng rỡ hơn." Trùng Dương nhìn Linh Vy.

"Phải đấy, từ nhỏ ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau, đi học nhiều người còn tưởng là sinh đôi, dù chị ấy hơn tôi hai tuổi, so với chị ấy tính cách tôi có phần trầm hơn" Linh Vy đặt bó hoa lavender trên mộ chị gái.

Hai người đến ngồi dưới một ghế gỗ dưới gốc cây gần đó, sau khi Linh Vy thắp cho chị gái nén nhang và thầm cầu nguyện gì đó, một buổi chiều nắng nhẹ, trời se lạnh.

"Chị gái em mất trẻ quá, anh có thể biết lý do không? Em có thể không trả lời nếu không thoải mái." Trùng Dương hơi ái ngại

"Không sao đâu, chị ấy mất cũng hơn 8 năm rồi, chị ấy mất vì bị u não" Linh Vy hai tay tự động siết vào nhau , nhìn xa xôi, hồi tưởng chuyện trước kia

Trùng Dương nhẹ khoác vai cô, ôm nhẹ nơi bờ vai

Linh Vy nhìn Trùng Dương ý như cảm ơn rồi nói tiếp "Chị gái tôi là cô gái sẽ khiến người khác yêu quý ngay từ lần đầu gặp mặt bởi sự đáng yêu, gần gũi, chị ấy rất hay cười, cởi mở, khác với tôi, tôi rất ít khi mở lòng với người khác. Chị ấy rất mê những hoạt động xã hội và còn thành lập cho mình một câu lạc bộ tình nguyện khi còn là sinh viên. Năm 3 đại học chị ấy dành được học bổng nghệ thuật tại Pháp, nhưng lại không được một lần đặt chân đến đó. Có một thời gian chị ấy rất thường xuyên đau đầu, không thể làm chuyện gì, cứ tưởng vì căng thẳng, khi mẹ đưa chị đi khám phát hiện chị bị u não, mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ dường như già đi sau chỉ một đêm."

"Em hẳn phải yêu chị em lắm" Trùng Dương đưa tay cầm lấy tay Linh Vy

"Khi nhỏ tôi thường hay ganh tị với chị ấy lắm, nhưng khi lớn lên thì chị ấy lại là người tôi tin tưởng nhất, vì tôi biết rằng dù trời có sập xuống thì vẫn có chị ấy chống đỡ cho tôi." Linh Vy nói với vẻ tự hào.

"Thời gian phát hiện chị tôi bị bệnh, gia đình tôi ai cũng đau khổ rất nhiều nhưng cũng không dám thể hiện, luôn tạo không khí thoải mái, nhưng mỗi đêm ai cũng âm thầm khóc. Chị ấy thường nói "con là người bệnh, con còn không lo, bị u não thôi, còn có cách chữa bệnh mà, số con sống thọ lắm đấy, để mọi người xem con sẽ đi du học nè, cưới chồng, rồi sinh con cho bố mẹ có cháu bế" rồi cười vui tươi".

Lúc này nước mắt Linh Vy tuôn rơi, cô đưa tay lau nước mắt, Trùng Dương đưa cô một chiếc mùi xoa. Linh Vy nói cảm ơn rồi kể tiếp

"Suốt hai năm chữa bệnh, ban đầu ở Việt Nam, sau đó sang Singapore, dù hóa trị đau đớn, dù tóc rụng hết chị vẫn luôn cố gắng lạc quan, viết nhật ký, kể cho tôi về những mối tình thời học sinh của chị, kể về những con người chị từng lưu lại cho chị ấn tượng khó phai"

"Đau rất nhiều, chị chỉ cắn răng chịu đựng mà không khóc, thà chị cứ khóc, cứ la hét, tôi còn thấy nhẹ lòng hơn. Tôi chỉ thấy chị khóc hai lần, một lần là khi mẹ kiệt sức phải nhập viện, mẹ cảm thấy bất lực vì là bác sĩ mà không thể chữa khỏi cho con gái mình. Một lần khi ôn lại kỷ niệm làm tình nguyện viên, chị nói rất thương một chàng trai bất hạnh, chị rất hy vọng có một phép màu giúp anh ta lành bệnh. Trước khi ra đi, chị để lại một hồi ức rất đẹp về chàng trai đó, dù đơn thuần chỉ là sự cảm mến mong manh."

Trùng Dương chăm chú lắng nghe câu chuyện Linh Vy kể

"Và hôm nay tôi dắt anh đi xa như vậy để đến đây không chỉ muốn anh nghe câu chuyện tôi kể mà còn muốn anh gặp chị ấy, người con gái anh không thể quên, Linh Vân chị ấy mới là "Cỏ Gấu" mà anh luôn nhớ mong suốt 12 năm qua cùng với giọng nói ký ức đó" Linh Vy hít một hơi dài.

Đôi mắt Trùng Dương mở to, khuôn mặt biến sắc lộ rõ vẻ khó hiểu "Sao có thể, tôi không hiểu."

"Anh nhầm tôi với chị ấy chỉ vì giọng nói của tôi đúng không ? Tôi không chỉ có chút giống vẻ bề ngoài với chị ấy, mà cả giọng nói cũng hơi giống, thật ra là giọng nói của chị ấy ấm áp hơn rất nhiều, sau khi học về kỹ thuật giọng nói để thành phát thanh viên, tôi đã cố bắt chước ngữ điệu của chị ấy. Thậm chí mẹ tôi còn khó phân biệt giọng nói của hai đứa." Linh Vy giải thích.

Đôi mắt Trùng Dương trở nên trầm buồn, anh đang cố tự giải thích điều vừa nghe

Linh Vy lấy từ trong túi ra những cuốn nhật ký cùng vài bức tranh đã cũ vẽ một chàng trai đó chính là Trùng Dương, đặt lên tay anh "Hãy xem cái này, anh sẽ hiểu."

Trùng Dương lật dở những trang nhật ký, trời dần về chiều, xung quanh tĩnh mịch, anh lật từng trang, từng trang giấy của cô gái từng kể về anh, từng viết về anh trong đó, với những tình cảm dành cho, cho đến lúc ra đi cũng hy vọng đôi mắt anh sẽ được chữa khỏi. Trái tim anh như có gì đó vừa đâm ngang, anh tự hỏi tại sao, tại sao lại trớ trêu như thế này. Nước mắt anh rơi trong chiều cuối thu lộng gió.

"Chị ấy nói với anh có biệt danh là "Cỏ Gấu", cái tên này chỉ có anh biết thôi, vì khi anh hỏi, chị ấy bất chợt nghĩ đến khu vườn đằng sau bệnh viện mọc hoang rất nhiều cỏ gấu, nên lấy đại, không ngờ anh nhớ đến vậy." Linh Vy đưa tay nắm tay Trùng Dương an ủi.

"Cô ấy ra đi thế nào, có đau đớn không" Anh cắn chặt môi, để kìm nước mắt.

"Rất thanh thản, trên môi vẫn nở nụ cười" Linh Vy cố gắng mỉm cười

Trùng Dương khẽ gật đầu, rồi đưa tay ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, cả hai im lặng nhìn xa xăm, trong lòng cùng nhớ mong về một người con gái đã ra đi, nhưng ghi dấu thật sâu đậm trong lòng họ.

Một lúc lâu sau, Trùng Dương cất lời "Anh có thể xin em một điều cuối cùng không?"
"Anh nói đi" Linh Vy nhìn anh
"Anh sẽ làm bộ phim dành cho cô ấy, câu chuyện của Linh Vân và anh" Trùng Dương khẩn cầu.
"Được, đã đến lúc kết thúc câu chuyện "Người con gái anh không thể quên" kéo dài 12 năm của anh rồi." Linh Vy thỏa nguyện cho Trùng Dương.
2 năm sau "Người con gái anh không thể quên" ra mắt, trở thành một bản tình ca dang dở khiến trái tim người xem thổn thức.
Denley Lupin

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

EM BUÔNG TAY ANH RỒI, ĐAU LẮM TÌNH NHÂN ƠI

Con gái dù mạnh mẽ, cứng rắn đến nhường nào thì vẫn luôn cần và thèm muốn một bờ vai để tựa. Đó là chưa kể có cô gái tự trang bị cho mình một vỏ bọc lạnh lùng nhưng sâu thẳm bên trong là cái phần nữ tính, mềm yếu đến muốn quỵ ngã trước cuộc đời. Vì cần một điểm tựa, cần một chỗ trú chân nên con gái dễ tin và yêu. Yêu say đắm, yêu điên cuồng. Và lắm lúc chấp nhận cả những mối quan hệ không rõ ràng.

***



Ta chẳng nói với người rằng ta yêu người. Ta chẳng bao giờ màu mè khoa trương thứ tình cảm đấy. Ta giản dị và câm lặng. Như một con cún luôn vẫy đuôi khi thấy chủ về, ta ngoan ngoãn và kiên nhẫn chờ đợi ai đó trở về. Ta không đòi hòi, hay chính xác ta biết vị trí của mình ở đâu nên không dám đòi hỏi, không yêu cầu cũng không van nài. Ta im lặng yêu và mong ngóng được yêu. Ta run rẩy đón nhận thứ tình cảm đó mà không lúc nào thôi lo sợ. Cảm giác mất đi cái gì đó vốn dĩ đã không thuộc về mình có khi còn đau đớn hơn cái gì vốn đã là của mình. Thứ đã là của mình thì ít ra trong đời từng 1 lần ta có cảm giác được sở hữu, chiếm đoạt nó. Còn những thứ ngoài kia, của ai đó mà vô tình ta nắm phải tới 1 ngày ta vẫn phải buông tay, để trả ai đó về đúng chỗ của họ.

Ta chưa bao giờ là gì của người, cũng chưa bao giờ được gọi tên cho thành 1 danh phận, chưa bao giờ có 1 thứ tình cảm được xác định rõ ràng. Yêu mà không nói, thích mà chẳng bao giờ thốt nên lời. Cứ như 2 người luôn tự ngầm hiểu với nhau, ngầm mặc định nhìn thấu suy nghĩ của nhau. Ta lặng lẽ phục tùng cái ý muốn của người đó như một thói quen đến khó bỏ. Dù thói quen ấy đâu hẳn đã tốt đẹp gì. Ta ngóng chờ điện thoại mỗi đêm thế mà khi cả tháng mới có 1 cuộc điện thoại bất chợt. Nhận được một tin nhắn vu vơ từ nơi xa xôi nào đó nhưng đủ để nuôi sống cảm giác hạnh phúc trong ta ngày lại ngày. Biết là sẽ không đi đến đâu nhưng ta cứ lao vào, biết là dại khờ nhưng ta lại không thể dứt bỏ. Ta sợ buông tay hay đúng hơn là không muốn buông tay cũng như ta sợ mất đi một bờ vai hờ.

Để đến lúc buông tay rồi, ta mới hụt hẫng rời xa người, ta biết dựa vào đâu?

Một cái hôn rất sâu, một cái ôm thật chặt, một cái nắm tay xuyên suốt mọi cung đường, một cuộc gặp chớp nhoáng. Đấy là tất cả lúc ta là tình nhân. Khi thời gian cứ cô đặc lại và chảy tràn ly thứ ta còn sau mỗi đêm là nỗi nhớ tưởng như hóa điên lên được. Nỗi nhớ bị bủa vây bằng sự câm lặng, ta không thể chia sẻ với ai. Nhớ và thương, yêu và giận, nhưng những lúc ấy ta không thể như những cô gái khác, những cặp đôi khác vồ vập lấy điện thoại mà than thở, mà giận hờn hay khóc lóc sầu thương. Ta phải học cách tự mình vượt qua nỗi đau. Ta biết người chẳng thể là cột mốc để ta bám chặt cho nên ta sống âm thầm và tự gặm nhấm những trải nghiệm ta vấp phải khi tập bơi giữa dòng đời. Thế mà ta vẫn nuôi hi vọng vào cái điểm tựa vô hình, không có thật ấy. Để rồi khi gạt nước mắt quyết định buông tay mối quan hệ chưa được gọi thành tên mới thảng thốt nhận ra ta đau quá nhiều.

Mất bao lâu và mất bao nhiêu để quên một người. Làm sao ta có thể biết được. Nhưng một mối quan hệ nên chấm dứt khi nó tới giới hạn đủ. Gặp nhau đủ lâu, yêu nhau đủ sâu, cảm xúc đủ vỡ òa thì hãy ra đi nếu biết đó không phải là người đàn ông thuộc về mình. Làm tình nhân, hãy buông tay khi ta còn ở thế chủ động. Để với người dù có đi nhưng sẽ còn trân trọng nhau.

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

NẾU LÚC ẤY ANH KHÔNG CHẤP NHẬN BUÔNG TAY EM THẬT DỄ DÀNG...


Nếu ngày ấy anh đã hiểu rằng em không mạnh mẽ cũng không hề kiên quyết khi quay lưng bước đi. Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ dàng, anh đã chạy đến và giữ em bên mình cho suốt cuộc đời này. Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây. Giá mà ngày ấy anh hiểu càng cố tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, em lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Trái tim con gái chưa khi nào sắt đá, anh biết không?


***


Nếu ngày ấy anh đã hiểu khi chia tay, em đã khóc mỗi ngày. Những bài hát cũ cứ luôn day dứt trong em, đến mức chỉ cần một nốt nhạc ngân lên, kỉ niệm lại ùa về, rõ ràng, thao thức: cách anh nhìn em, cách anh vuốt mái tóc mềm, những con đường mình cùng nhau đi qua, những cơn gió mùa lạnh tái tê nhưng em không hề run sợ vì có anh kề bên. Em ném mình vào bận rộn, thả hồn mình vào ly cafe đắng ngắt như để chứng minh rằng: Em ổn lắm, em chẳng sao đâu. Nhưng chỉ cần một cái tên vô tình nhắc đến trong câu chuyện của lũ bạn, em sẽ bật khóc ngon lành như thể anh sẽ đến và dỗ dành em như xưa.


Nếu ngày ấy anh hiểu, em đã buồn biết bao nhiêu...





Nếu anh hiểu rằng chuyện cũ đã mãi là chuyện cũ. Yêu thương đánh rơi sẽ không bao giờ tìm thấy và nụ hôn đã không còn nồng nàn, tha thiết. Em không còn đứng trước anh với một trái tim thổn thức. Em không còn nhìn anh như thể anh là tất cả trong đôi mắt thẳm sâu. Em không còn nhớ anh trong từng hơi thở, cũng không buồn thật nhiều khi cô đơn một mình. Thời gian đi qua, những nỗi đau tan biến, chỉ còn tình yêu ở lại – một thứ tình yêu không hề nuối tiếc, cũng không buồn đau – một thứ tình yêu, có lẽ là, đầy trân trọng những gì mình từng có trong nhau.


Nếu anh hiểu bầu trời không bao giờ mãi xám xịt. Sau cơn bão giông, ánh nắng lại chan hòa. Sau những nỗi đau tưởng như không thể đứng dậy em lại tìm thấy mình trong những yêu thương mới. Em đã yêu, tuy không bằng tình yêu với nhiều cuồng nhiệt và đam mê như xưa nhưng biết bao tin cẩn khi có cho mình một chỗ dựa bình yên. Cũng chính là lúc ấy, em nhận ra, đã đến lúc tha thứ cho những lỗi lầm, đã đến lúc để quá khứ ngủ yên trong dáng hình của kỉ niệm. Đã đến lúc anh trở thành một kí ức đẹp trong em, một kí ức chắc chắn không mang nhiều buồn phiền, chắc chắn lung linh như những ngày yêu dấu ấy.


Nếu anh hiểu những điều em muốn nói, hãy chỉ nhìn về phía trước nhé anh. Ngày hôm qua đã trôi xa mãi rồi. Giữ trong nhau làm chi những tiếc nuối, những trách móc để đôi chân nặng trĩu, để cứ đau đáu mãi một nỗi buồn quá khứ.


Sẽ có lúc trong những ngày xa xôi kia, kỉ niệm về anh lại bất chợt thao thức, nhưng sẽ chỉ như vệt nắng vàng rơi rớt bên hiên nhà. Vì biết thế nên em sẽ mỉm cười...


Sưu Tầm

EM MUỐN ĐƯỢC ÔM ANH TỪ PHÍA SAU


Vì em biết ôm từ cảm giác được ôm từ đằng sau an yên, êm ái như thế nào.


***


Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau..


Đã rất lâu rồi em không còn phải vội vã đến chỗ hẹn vì sợ anh đợi. Cũng rất lâu rồi em không còn lo anh đã kịp ăn tối hay chưa? Những lần đón đưa, những lần anh đợi, những vòng tay ôm cứ cạn vơi theo năm tháng.


Anh còn nhớ lần anh chờ em gần đây nhất là lúc nào không? Có lẽ anh quá bận, em quá bận để nhớ.





Dạo gần đây trời hay mưa bất chợt, tiếng chạm hờ của mưa xuống mặt đất cũng khiến trái tim em nhức nhối. Em ngồi co mình lặng lẽ dựa vào bức tường lạnh tanh tìm một chỗ dựa, thấy màn đêm làm buồn lên đôi mắt. Rồi em thương anh, thương mình, thương chuyện tình nhiều giông bão.


Có phải yêu nhau như một trò cút bắt trốn tìm, cảm xúc cứ vay rồi trả lại cho nhau. Ngày xưa anh đợi em không một lời oán trách, còn bây giờ em đợi anh, đợi anh dài trong những ngày tháng cô đơn nhất của tuổi trẻ. Em chỉ mong, mong một lần anh rảnh để đợi em. À mà không, mong anh rảnh, yên lặng để em ôm từ đằng sau.


Anh à! Những lúc như vậy em chỉ muốn anh có thể dành cho em một chút thời gian ít ỏi cuối ngày, đến chỗ hẹn cũ và lặng lẽ ngồi đợi em. Em sẽ nhẹ nhàng, đi thật nhẹ, nhìn anh từ phía sau, tưởng tượng ra gương mặt anh lúc ấy như thế nào và sẽ vòng tay ôm anh từ phía sau. Giây phút ấy đối với em thật an yên anh à!


Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình. Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau, chở che và thương em rất thật. Vòng tay anh là bình yên mà em cảm nhận được rõ nhất, sâu nhất.


Nhưng dạo gần đây mưa nhiều về đêm, em hay trở mình thức giấc rồi vụng về nhớ anh và thèm được anh ôm vào lòng như lúc xưa. Có phải chúng ta có quá ít thời gian để dành cho nhau hay vì tim yêu đã vơi đi theo năm tháng. Là anh khác, em khác hay tình yêu khác hả anh? Em cứ quẩn quanh trong mớ bòng bong đầy u sầu và thương nhớ ấy.


Bây giờ anh bận. Rất bận. Sau những tất tả ngược xuôi ở ngoài kia, sau bộn bề công việc thì anh có thể yên lặng để em ôm từ đằng sau được không. Vì em biết ôm từ cảm giác được ôm từ đằng sau an yên, êm ái như thế nào. Chỉ thế thôi có được không anh?


Sưu tầm

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

NHỮNG THỨ ĐỪNG BAO GIỜ NUỐI TIẾC


Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi; một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua.
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.


***





Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là người đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi...


Một người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng...

Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi...


Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép mình nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Những yêu thương đã trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.


Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ, trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.


Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn


Anh Thư

LẤY CHỒNG SỚM LÀM GÌ?


Khi chúng ta chưa đủ chín chắn và trưởng thành, chưa đủ khả năng tài chính cho bản thân và hơn thế thì đừng vội nghĩ đến việc kết hôn. Hãy cứ tận hưởng khoảng thời gian vô tư bên bạn bè, tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn với người mình yêu cho trọn vẹn.


***


Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của con gái, vì đơn giản, đây là lúc chúng ta được tận hưởng tự do làm những điều mình thích.


Cô gái nào cũng thích được tụ tập bạn bè những lúc rảnh rỗi, đi ăn, đi chơi với mấy cô bạn thân, thỏa sức thử váy áo trong một shop nào đó.


Cô gái nào cũng có lúc bất chợt say nắng trước một chàng trai lạ, hay chỉ đơn giản là cảm thấy vui cả ngày khi nhận được một món quà từ người mình thích.


Nhưng hãy thử tưởng tượng xem, nếu bạn là một cô gái đã có gia đình thì những điều kể trên sẽ trở nên như thế nào?




Có gia đình, nghĩa là bạn sẽ chẳng còn được coi là một cô gái trẻ trung và tự do nữa.


Bạn sẽ phải tất bật với việc nhà cửa, cơm nước. Một cuộc sống với vòng quay khác mở ra. Lúc còn trẻ và đang yêu, chúng ta chỉ cần nấu bữa cơm đơn giản cho chính mình. Còn bây giờ, bạn sẽ phải đau đầu suy nghĩ xem hôm nay cả gia đình sẽ ăn những gì và bạn sẽ phải nấu như thế nào.


Có gia đình rồi, việc quản lý tài chính sẽ theo một hướng mới. Bạn không còn hào hứng sử dụng vô tội vạ những đồng lương vừa lĩnh cho việc tụ tập bạn bè hay shopping với giày xinh và váy đẹp. Thay vào đó sẽ là những tính toán cho sinh hoạt hằng ngày cùng với tiền lương của chồng giữa lo toan vật chất cho con cái.


Có gia đình rồi, bạn sẽ không còn quan tâm đến những bữa tiệc ồn ào và náo nhiệt sau giờ làm bởi đơn giản lúc này trong đầu bạn là một list dài những điều cần làm khi về nhà. Bạn sẽ dễ dàng mệt mỏi và cáu gắt với những việc từ nhỏ nhất như con khóc hay chồng đi làm vẫn chưa về.


Có gia đình rồi, việc chăm sóc trẻ con sẽ không dễ dàng như bạn nghĩ. Bạn sẽ phải tất bật trở thành một người mẹ trẻ thực sự. Và tất nhiên, bạn lóng ngóng trong việc thay tã hay tắm giặt cho con nếu không có sự trợ giúp từ người khác.


Để rồi đến một lúc nào đó, bạn giật mình nhận ra, mình đã thay đổi.


Mái tóc luôn được làm mới đã chẳng còn được chăm sóc như trước.


Tủ quần áo sặc sỡ nhiều màu đã được thay thế bằng đồ mặc ở nhà và đồ mặc đi làm.


Những ngày lễ khi yêu nhau luôn được ghi nhớ cẩn thận thì bây giờ đã trôi vào quên lãng và được thay thế bằng ngày đóng tiền điện, tiền nước, ngày đi tiêm phòng cho con...


Danh sách bạn bè thân thiết bị thu hẹp dần lại.


Và người ta cũng không còn gọi bạn là một cô gái trẻ xinh đẹp nữa.


Vậy đấy, con gái à, lấy chồng sớm làm gì?


Khi chúng ta chưa đủ chín chắn và trưởng thành, chưa đủ khả năng tài chính cho bản thân và hơn thế thì đừng vội nghĩ đến việc kết hôn.


Chúng ta hãy cứ tận hưởng khoảng thời gian vô tư bên bạn bè, tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn với người mình yêu cho trọn vẹn.


Kết hôn khi còn trẻ thực sự sẽ làm cho tuổi trẻ của chúng ta ngắn lại, những cuộc vui theo đó dần biến mất. Con gái mà không được trải qua trọn vẹn tuổi trẻ của mình thì sẽ thật hối tiếc, vì chúng ta sẽ chẳng kịp làm những điều mình thích, sống hết lòng với những ước mơ và dự định.


Vậy nên, hãy cứ yêu, cứ sống, cứ vui với những năm tháng tuổi trẻ, bạn nhé.


Con gái, lấy chồng sớm làm gì!


Sưu tầm

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

NẾU MỘT NGÀY NHƯ THẾ


Người ta thường bảo có những ngày mặc định là của riêng nhau. Như ngày ngược đường phố đông mình chạm mặt nhau rồi sánh vai đi cùng hướng. Nhưng anh à, cũng có những ngày chùng chình em bắt gặp mình ôm nỗi nhớ thương. Bảng lảng buồn, tự dưng thấy đơn côi khi bàn tay lơi lỏng một bàn tay.


***


Đó là những ngày nhạt nắng chiều buông. Em thức dậy trong mông lung nỗi nhớ,chợt khó thở nơi lồng ngực vì những vụn vỡ không tên. Ngoảng đầu nhìn anh từ tầm nhìn ngang phía sau anh bước, tự cái giật mình nhắc nhở bản thân rằng , chặng đường mình đi chùng chình những lồi lõm của niềm yêu đã nhạt phai. Em chơi vơi đơn độc trong nỗi nhớ ngược chiều anh hiện diện. Chỉ có em và chẳng phải là chúng ta. Anh đâu rồi nơi ánh nhìn đã từng là tất cả ? Ngẫm lại một ngày ở lại trên cung đường sắp rẽ làm hai, khi anh tự thấy bối rối với những ngập ngừng của bản thân, em sẽ nói anh nghe, về chuyện vào một ngày như thế....





Nếu một ngày như thế, khi mùa đông nghiêng mình se cái lạnh vào từng góc phố ngác ngơ một chiều nắng, nhẹ đan những ngón tay ấm nồng vào bàn tay để ngửa chơi vơi của em, cứ thấy cái lạnh buốt cắt những đường sẻ sâu vào khoảng trống đến rỗng lòng. Anh lại chợt hỏi, những niềm yêu niềm nhớ chật chội khi xưa rơi mất trên cung đường nào rồi, hả em, hả chúng ta ? Có phải một chiều gió cuốn của những nỗi đơn côi hẫng đi mất rồi không ? Hay ai đó gọi tên là người thứ ba hiện diện hóa những nỗi nhớ thương ấy thành nhạt nhòa ?Thử để dành hỏi ngược lại lòng anh đi, anh đánh rơi em ở đâu rồi , hả anh ?


Nếu một ngày như thế, ướm thử vào lòng một cái ôm rất khẽ dành cho em, rồi đứng yên tự ngẫm đi anh. Có thấy lòng mình nhói từng đợt rồi vỡ òa những nhung nhớ về người con gái khác chẳng phải em không ? Nối dài vòng tay mà cứ thấy chơi vơi như chẳng thể ấp ôm niềm thương từng mặc định là của riêng chúng mình. Với tay lục lại những tháng ngày hai ta sánh bước, chợt giật mình lặng câm khi chỉ thấy người bước người buông. Cứ ghì chặt những nỗi niềm đã chết chi nữa cho nặng lòng hả anh ? Nếu thế. thì hãy buông em thật nhanh rồi thở đều cùng vòng tay thả lỏng. Giây phút này, chúng mình chẳng còn gọi nhau là người thương.

Nếu một ngày như thế, đặt tay lên ngực và chẳng thể chạm bóng hình em như anh đã từng, rồi thấy nhịp tim nguội tạnh với khoảng trống cô độc anh mang, thì hãy lục tìm lại đi anh. Em chẳng còn đó đâu. Vì thế chân bước đường em từng đi cạnh anh mang danh là người thương chắc đã có ai khác rồi. Ngày mai và ngày sau của anh sẽ thuộc về người con gái khác. Khoảng trống ấy em ôm vào mình rồi sẽ tự đi. Anh cứ dựng xây niềm yêu mới rồi đặt lại cho chật chội nhớ thương đi. Yêu bao nhiêu, nhớ cho nhiều những cuối cùng người thương cũng thành kẻ lạ. Tim hoang hoải với cuộc chạy đua cuộc đời vội vã của riêng nhau, em chẳng đuổi kịp đâu nên anh cứ buông tay mà bước tiếp.


Nếu một ngày như thế, tự anh thấy mệt nhoài với những buổi hẹn yêu rảo bước giữa phố phường. Lòng bỗng trùng lại thương xót cho người con gái anh nặng niềm thương, rồi kí ức chẳng thể lục tìm tên gọi của những nẻo đường mình từng bước, thì cứ nhẹ lòng mà cho vơi hết đi. Em chẳng hờn chẳng dỗi đâu. Vì nhiều lúc mình đi qua nhau đơn giản chỉ là cái gật nhẹ mái đầu , rồi ngộ nhận ánh mắt nhìn sâu ấy là thương là nhớ. Nếu giây phút này anh đã nhận ra ''À, người đó chẳng phải em'' thì vờ vĩnh chi nữa mà ép buộc hướng đường anh đi ? Bước cạnh em nhưng anh có thấy nỗi nhớ lạc phương nào xa lắm hay không ? Hàng vạn câu hỏi em bỏ ngỏ nhưng thật ra đã thừa biết lí do. Vậy thì, hẹn em một chiều nắng rồi bảo rằng mình chia tay, đi anh.


Nếu một ngày như thế, hãy bước đến trước mặt em, nói cho em nghe về những thật thà của tình cảm riêng mình anh mang. Yêu thương anh rẽ nửa cho người con gái ây, em biết mà. Đừng lừa dối em với những gò bó của tình cảm. Có cố níu thì những mòn mỏi thương nhớ ấy đã chai sạn, em không trách.


Người con gái anh yêu, tóc chấm lưng và đôi mắt cười biết nói. Em chẳng thế đâu anh, nên đừng tàn nhẫn dựng lên em như tấm bình phong cho niềm yêu anh chia hai ngã. Em là em và chúng ta là người thương của ngày cũ . Mặn nồng anh ấp ủ cho người cũ là em đã không còn. Anh đổi lòng với những vụng dài khờ khạo của tình yêu mới. Ừ, em hiểu, thế thì bước tiếp đi anh. Chặng cuối của niềm thương lạc hướng ấy gấp sang trang mới rồi. Anh có thấy chơi vơi khó thở khi ủ tim mình cùng với nỗi nhớ đã cạn vơi không ? Dõi mắt nhìn em đi, em ở lại sau lưng anh cùng những rạn vỡ rải đều trên hướng đường chúng mình từng đi ấy. Đôi chân em mệt nhoài vì chẳng thể đuổi kịp tháng ngày mang danh là của chúng mình hoặc đôi ta. Thì thôi, mình chào nhau ở đây rồi nối chân cho những dĩ vãng trôi về quá khứ. Cười khóc cho em sẽ để dành vào một tối đơn côi.


Và, anh à, nếu một ngày như thế, ngày chúng mình tự buông nhau lời chào chia ngã đường yêu, chiếc bập bênh thiếu hình người em sẽ để ngỏ. Lên xuống cùng với niềm vui nỗi buồn, giờ anh buông thì em sẽ ngồi yên dưới mặt đất. Anh đừng lo, rồi em sẽ ổn thôi. Có dối lòng nhưng những nổi nông tuổi trẻ cũng đã đường cùng. Anh chín chắn để biết mình cần yêu những gì, đúng không anh ?


Một ngày như thế, ngày em ở lại dòng người khóc cười đợi chờ yêu thương....


Tiểu Mie

NẾU ANH YÊU MỘT CÔ GÁI TỪNG BỊ TỔN THƯƠNG


Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn...


***


Vì cô ấy đã mất đi một nửa trái tim mình, ...từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp, ...từng làm việc quên ngày quên tháng để quên đi một vết thương lòng.


Vì cô ấy từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được.


Vì cô ấy là một cô gái rất yếu mềm...





Cô ấy đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh. Cô ấy đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa. ...Thì anh, người cô ấy đang gắn bó, đừng ép tình cảm của cô ấy phải tiến triển quá nhanh. Bởi cô ấy sợ...


Điều đầu tiên cô ấy sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy.


Cô ấy băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và cô lại yêu nhau? Vì anh quá tốt hay anh đẹp trai và giàu có? Vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho cô?


Chỉ khi nào cô ấy không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", cô ấy sẽ đến và ở lại bên anh vô điều kiện. Đó là lúc cô ấy yêu chính bản thân anh.


Nếu anh chưa từng yêu, chắc anh không thể hiểu cảm giác này. ...Hơn ai hết, cô ấy biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió.


Hơn ai hết, cô ấy hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu.


Và vì yêu anh nên cô ấy không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như cô ấy đang mang trong lòng.


Không phải là mối tình đầu của một cô gái, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi. Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên.


Cô ấy đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con. Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm cô ấy tổn thương bởi giờ đây, tâm hồn cô ấy thật mong manh và nhạy cảm. Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm cô ấy liên tưởng đến quá khứ và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người.


Không phải là mối tình đầu của cô ấy, anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương. Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng bởi khi cô ấy đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.


Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng cô ấy, trong trường hợp nó không dành cho anh, không phải vì anh. ...Nếu cô ấy rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng nếu cô ấy luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại của trái tim cô ấy.


Mối tình đầu đã lấy đi của cô ấy nhiều điều nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước của cô ấy... là dành cho anh.


Vậy nên, làm ơn hãy kiên nhẫn.

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

YÊU ĐI THÔI, MUỘN LẮM RỒI







Chúng mình phải yêu ai đi thôi

Không thì muộn mất rồi anh ạ!

Dù vẫn biết một mình không sao cả
Nhưng yêu thôi,
còn chờ đợi điều gì?

Cuộc đời thì ai chẳng phải bước đi
Nhọc nhằn, bọn chen… chuyện cả đời không hết
Nếu những lúc chính lòng còn mỏi mệt
Có ai ở bên, chắc bớt mệt rất nhiều!

[Thoa Pyo]

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

NGƯỜI YÊU CŨ








Bước về đâu để quay ngược nỗi buồn,

Ngược những yêu thương từng một thời dang dở,

Ngược tiếng yêu đầu hồn nhiên và bỡ ngỡ,
Ngược những dại khờ để ghép lại vẹn nguyên?

Có con đường nào đi ngược với đêm đen,
Để lại thấy êm đềm trong bình minh nắng phủ,
Để giây phút này riêng em không tự nhủ,
Mình chỉ còn là “Người Cũ” của nhau thôi...

Con đường chiều nay bỗng vô tận xa xôi,
Nắng hồng mắt môi che nụ cười em lúng túng.
Ta gặp lại nhau giữa một mùa lá rụng,
Kỷ niệm ùa về lay nỗi nhớ đã xa.

Em vẫn là em của ngày hôm qua,
Còn anh lại là người mang tên “Người Yêu Cũ”!
Nghe như tháng năm đã vô tình che phủ.
Ký ức giữa chúng mình bằng lớp bụi không tên.

Đã cũ rồi tức là đã lãng quên,
Đã có thêm những điều hẳn nhiên, rất mới.
Anh mỉm cười chào rồi bước ngang qua vội,
Để lại phía chân trời dấu chấm hỏi vì sao?

Vì anh không muốn mình thành cũ kỹ trong nhau!!!

Anh muốn ở bên em





Anh ở cạnh em qua mưa nắng, được không?

Anh chẳng ước mong điều gì hơn giới hạn.

Cho anh ở bên em chỉ hơn một người bạn,
Nhưng chẳng phải tình yêu, mãi mãi chẳng là yêu...

Anh muốn bên em sánh bước những buổi chiều,
trên con phố Thu về hàng cây trơ trọi lá.
Anh muốn nắm tay em giữa trời Đông buốt giá,
cho em cảm nhận chút hơi ấm cạnh bên.

Anh muốn tự tay mình chăm sóc cho em!
Nấu bữa cơm ngon, đưa em về giờ tan làm hối hả,
Anh muốn ngồi cạnh em nhìn dòng đời trôi qua vội vã,
Giúp em quên muộn phiền, để em thấy bình yên...

Em có bằng lòng cho anh ở bên?
Anh hứa sẽ không phiền góc buồn em giấu kỹ,
Anh sẽ khiến em vui, không muộn phiền suy nghĩ,
Anh chỉ muốn em cười, em mạnh mẽ hơn lên...

Anh hứa sẽ không là gánh nặng của em!
Anh chỉ muốn ở bên người trái tim anh đã chọn.
Dẫu em không thể bên anh,
và chúng mình không vượt qua giới hạn...
Anh cũng nguyện âm thầm trao hết trái tim si...

Rồi người ấy bước về, anh sẽ bước ra đi...

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Anh sẽ cưới em nhé


Anh sẽ quát em khi em quên không lau bếp ga sau mỗi lần nấu ăn. Anh sẽ chạy đến cầm tay em, thổi thật nhẹ, và đặt lên đó một nụ hôn trước khi dán urgo, nhìn mặt em cau có vì vụng về để đứt tay, chắc anh sẽ cười đấy. Cười cô vợ vụng về nhưng tâm lý. Lúc đấy nhìn em sẽ đáng yêu lắm ấy…


***


Anh sẽ cưới em nhé. Và em sẽ là một thành viên trong gia đình ấm áp và nhỏ bé của anh.


Một gia đình, không phải lúc nào cũng rộn lên những tiếng cười. Nhưng gia đình ấy sẽ không có nhiều nước mắt đâu em à. Mẹ anh khó tính lắm, nhưng sẽ không có những cuộc đấu khẩu giữa mẹ chồng và nàng dâu đâu. Lúc em buồn, ngoài anh ra, em cũng có thể ôm lấy mẹ và khóc.


Anh biết mẹ sẽ yêu em, và quan tâm đến em giống như 2 đứa con trai nghịch ngợm bọn anh. Em sẽ tíu tít bên mẹ để làm những món ăn bình dị nhưng sẽ rất ngon. Những món ăn mà dù có đi đâu, vào nhà hàng nào cũng không thể có được. Những món ăn mà trong đó có tình cảm của mẹ và em dành cho gia đình.


Anh sẽ quát em khi em quên không lau bếp ga sau mỗi lần nấu ăn. Anh sẽ chạy đến cầm tay em, thổi thật nhẹ, và đặt lên đó một nụ hôn trước khi dán urgo, nhìn mặt em cau có vì vụng về để đứt tay, chắc anh sẽ cười đấy. Cười cô vợ vụng về nhưng tâm lý. Lúc đấy nhìn em sẽ đáng yêu lắm ấy… giống như đôi mắt sưng lên mỗi sáng ngủ dậy và em sẽ làm mọi cách để anh thức dậy lúc 6h sáng, và rồi anh sẽ ôm em, ôm em thật chặt và ngủ nướng thêm chút nữa, vì chủ nhật mà. 2 đứa sẽ ngủ nướng thật lâu đến khi mẹ gõ cửa ầm ĩ và kêu 2 đứa dậy để xuống ăn sáng.


Anh sẽ vơ hết quần áo và bít tất, bỏ đầy 1 giỏ đồ, ngoan ngoãn và nhanh nhẹn, rồi anh sẽ nở 1 nụ cười thật tươi và láu lỉnh, và len lén nhìn vợ yêu đang thở dài vì có một người chồng lười nhác.. anh biết em chỉ giả vờ mệt mỏi thế thôi… chứ thực lòng em cũng vui vì được chăm lo cho người mình yêu lắm í… vợ yêu nhỉ?


Mỗi lần anh đi công tác về, thao thao bất tuyệt về một món đặc sản mới được thưởng thức. Kiểu gì cuối tuần em cũng làm món ấy nhỉ. Mặc dù cả tuần em seach trên mạng và lục xục hết cửa hàng sách này đến siêu thị sách nọ để tìm công thức chế biến. Anh sẽ chê mặn, anh sẽ chê không ngon, nhưng anh yêu vợ của anh lắm í, chẳng lẽ có bố mẹ ở đấy mà anh lại ôm ghì lấy vợ anh ở đấy rồi đánh cái chụt 1 phát lên má của vợ. Anh phải làm gì để vợ anh biết anh yêu vợ anh như thế nào nhỉ?


Hay anh sẽ đi nhậu với bạn bè rồi giả vờ say về nhà, để vợ anh thức trắng cả đêm để chăm sóc cho anh, rồi sáng ra 2 mắt đỏ hoe và ngủ gật bên cạnh anh từ lúc nào không biết nữa :”>


Hay anh sẽ dành ra ngày chủ nhật để đưa em đến những nơi mà em chưa từng đến nhỉ. Đơn giản như đưa em về Hưng Yên, 2 đứa mượn xe máy một người anh ở Hưng Yên của anh rồi đi dọc bờ đê sông Hồng nhỉ. Em sẽ hái những bông hoa dại trên đê, và anh sẽ tranh thủ chụp cho em vài bức ảnh… rồi về nhà mở PTS lên chỉnh sửa blend lòe loẹt vào rồi 2 đứa cầm gối đập nhau om tí tỏi lên… đến mức mẹ ở tầng dưới phải chạy lên quát: ” Hai đứa định làm sập nhà của tôi à, có để yên cho bố ngủ không?”.


Buổi sáng, trước khi đi làm, em sẽ mang cho anh một chiếc áo sơ mi , tuy chưa là cẩn thận nhưng được gấp 1 cách gọn gàng, thấy mặt anh ỉu xìu, em mỉm cười và phụ anh mặc áo vào, rồi em khẽ hôn một cái thật nhẹ lên lên vai anh, khẽ ôm anh từ sau lưng và thủ thỉ ” Hôn 1 cái đánh dấu bản quyền lên rồi nhé, cấm cô nào được động đến chồng yêu của em”.


Mỗi khi anh đi làm về, vất cặp sang một bên rồi uể oải nằm vật xuống giường, em sẽ đến bên cạnh, hỏi anh có thấy mệt mỏi ở đâu không ? Rồi anh sẽ nắm lấy tay em, kéo em đến bên cạnh rồi em chặt lấy em, mọi mệt mỏi sẽ tán biến hết, mọi áp lực công việc sẽ là số 0 khi anh được ở bên cạnh em. Anh giống như một chiếc điện thoại cạn pin vậy, và em sẽ luôn là một chiếc updater hoàn hảo nhất. Sẽ mãi mãi là như vậy vợ nhé.


Và thỉnh thoảng em hãy giận anh nhé, giận anh vì việc gì đó, việc gì cũng được em nhỉ, rồi em kéo mẹ lên ngủ cùng, rồi anh sẽ được ngủ cùng với bố, trước khi ngủ bố còn nhắc nhở anh: ” Tối đến ngủ cấm xì hơi nhé!”. Còn em sẽ ôm chặt lấy mẹ, và ngủ 1 giấc thật ngoan, sau khi đã than thở đủ tội của anh với mẹ.


Và đến kỷ niệm ngày cưới, anh và em sẽ cùng giở lại album ảnh cưới, em sẽ bĩu môi chê anh xấu zai, còn anh sẽ lơ mơ nhớ đến những ngày 2 đứa chuẩn bị đám cưới. Nhớ đến ngày em bẽn lẽn ra mắt bố mẹ anh, nhớ đến lúc em bóp tay cho mẹ anh để lấy lòng, vợ anh thủ đoạn lắm nhé, thảo nào mẹ anh lại yêu quý em thế. Rồi những ngày chạy loạn lên để lên danh sách khách mời, rồi chuẩn bị đồ đạc cho phòng tân hôn, em thì cứ nhất quyết treo cái ảnh to tướng của em lên trên tường, còn anh thì khăng khăng đòi thay chỗ cái bàn trang điểm của em bằng cái bàn máy tính của anh. Hai đứa tranh cãi rồi vật lộn om tí tỏi lên… để mama ở ngoài lắc đầu ngao ngán với 2 đứa trẻ con.


Còn gì nữa nhỉ, à… còn hôm cưới, em thì ngượng ngùng trong chiếc váy cưới trắng dài, anh thì xúng xính trong bộ comple, tại hôm đấy anh là người đẹp trai nhất mà :”>. Còn vợ yêu của anh thì tất nhiên là người phụ nữ xinh đẹp nhất rồi. Trải qua bao khó khăn, bao thủ tục anh mới cưới được vợ anh, thì chẳng có lý do nào để anh đánh mất em một cách dễ dàng rồi. Và cũng chẳng có lý do nào để anh đánh mất đi một thành viên trong gia đình của anh, người mang đến hạnh phúc và sánh vai đi cùng anh suốt quãng đường đời, một người mang đến sự ấm áp và nụ cười đến gia đình nhỏ bé của anh.


Em à, đồng ý cưới anh và bước đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại nhé. Yêu em nhiều lắm.