Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

Chuyện tình yêu dưới mưa


Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp. Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ. Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại. “Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?". Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi. Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô. Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái. Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất". Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...". Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt


Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

Chuyện tình chàng nhím và nàng cá ...


Có một chàng nhím vẫn thầm yêu một nàng cá đã hơn một lần chàng nhím hỏi :" này cá ơi em đã có người yêu chưa" nàng cá trả lời:"em có người yêu rồi anh nhím ạ" cứ mỗi lần như vậy chàng nhím rất buồn chàng chỉ biết thể hiện lòng mình qua những dòng nhật ký :


nếu biết trước em đã có người yêu

chắc ngày đó anh sẽ chẵng xiêu lòng

để bây giờ ngồi nhung nhớ thầm mong

viết tên em trong những dòng nhật ký

biết khi nào vô tình em đọc được ......

có một người vẫn luôn thầm mong ước

em hạnh phúc trước chàng trai em đã chọn









Vào một ngày nọ nàng cá đến chơi nhà chàng nhím nhưng chàng không có ở nhà thấy một cuốn sổ rất đẹp để ngay ngắn trên bàn nàng cá tò mò mở ra xem vô tình nàng đã đọc được những vần thơ trên ..... các bạn có biết nàng cá đã làm gì không ? nàng đã vỡ òa lên khóc nàng khóc vì quá hạnh phúc nhưng cũng có thể là nàng đã bắt đầu cảm thấy mình là người có lỗi nàng đã để lại mấy vần thơ chất chứa rất nhiều tình cảm của mình trên bàn rồi lặng lẽ ra về:

anh nhím ơi bây giờ em đã hiểuin lỗi nhiều vì đã dối lòng anh

là con gái em nỡ nói sao dành

giờ hiểu rồi đừng giận em anh nhé

bởi một lẽ em yêu anh tha thiết

trái tim này mãi mãi viết tên anh






Lúc chàng nhím về nhà đọc lại những vần thơ trên thì mọi linh cảm của chàng bấy lâu nay đã trở thành sự thật vì quá hạnh phúc chàng nhím đã chạy thật nhanh đến bên nàng cá để được ôm nàng vào lòng nhưng trời ơi iiiiiiiiiiiii............ chính những cây gai trên người của chàng nhím đã vô tình làm tổn thương nàng cá ,vì muốn được ở bên nàng cá chàng nhím đã lặng lẽ nhổ đi những cây gai trên người của mình mặc cho nàng cá van xin trong đau đớn , chàng nhím vẫn nhổ cho đến sợi lông cuối cùng và đó cũng là lúc chàng nhím bắt đầu trút những hơi thở cuối cùng ......chàng gục ngã bên người mình yêu trong sự đau xót và nỗi thương nhớ khôn nguôi của nàng cá.

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

Có phải mùa thu giấu em???










"Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em..."


1. Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.


Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:


- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?


Tôi nháy mắt, thì thào:


- Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!


Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:


- Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?


Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:


- Anh này ác ghê! Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?


Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:


- Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!


Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!


Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét!) thỏ thẻ:


- Em không giận anh đâu! Em không giận anh đâu!


*****


- Anh nhìn gì thế?


- Vết sẹo trên trán em. Xấu... dễ sợ!


Tôi vờ chun chun mũi. Em xịu mặt:


- Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được!


Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:


- Em đang vẽ cái gì thế, bé?


- Con đường mùa thu, anh ạ!


Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe chạy đua với ngọn gió trên đại lộ ban chiều.


- Cái gì thế này, bé? - Tôi trỏ ngón tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây.


- Những vết sẹo của cây...


- Giống như sẹo trên trán em ấy hả?


- Không... - Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm - Vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.


Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:


- Em biết suy tư từ bao giờ thế?


Em cúi mặt:


- Từ lúc anh vô tình...


Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên:


Biết nói gì với em bây giờ?


Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá.








2. - Rồi sau đó anh nói gì với Thu? - Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.


- Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo là tôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi...


- Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! - Phong hét lên, khoé miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ.


Tôi biết chứ. Dù tôi không còn nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm của em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: "Em đợi anh suốt cả ngày dài". Cũng có thể bắt đầu từ cái ngày mẹ em theo dượng em sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: "Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh nữa thôi...". Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện rõ tình cảm em dành cho tôi như thế.


"Và anh đã quay đi?"


Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời cho em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn,em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em.


Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi...


Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng nhiên vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu.


"Anh ơi, hay chưa này?"


Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười như nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở hồn nhiên của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy...


Từ hôm ấy, em không còn chờ tôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật sau tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hoá. Tôi chạy xe đến Nhà văn hoá, hình dung khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình...


Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. Và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với chiếc mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy. Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người...




3.


"Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?"


Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình vào hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ một làn sương mỏng:


- Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh...
Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa...


Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi...


Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xơ xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: "Thu nhờ tôi gửi cho anh...". Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:


“Tránh đừng đụng vào cây - mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi...”












4. Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thì thầm: "Có em trên đó không Thu?".


Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.


Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không cô bé?







YÊU CÓ CẦN PHẢI NÓI?






Đôi khi Yêu, có cần phải nói ra không? Để tìm một phần của câu trả lời, Blog Radio mời bạn nghe truyện ngắn Yêu có nhất thiết phải nói, tác giả blog MeiMei:

John, anh chàng người Mỹ gốc Hoa đang thơ thẩn với bản nhạc viết dở, bỗng bị cô giáo gọi lại bằng câu hỏi:


- John, trong giờ học của tôi, bạn có thể ra ngoài nếu bạn không muốn nghe, nhưng nếu bạn đã ngồi trong lớp rồi, hy vọng bạn có thể tập trung vào bài giảng, bạn nói tôi nghe: Thế nào là tĩnh mạch??? Thế nào là gây mê ???

- Okie, thưa cô, Tĩnh mạch ư? – Một con sông trôi nhẹ nhàng trong sinh mệnh, mãi mãi chỉ hướng về nơi cư ngụ của trái tim.

Gây mê ưh? – Một khi nó thành họ hàng với thần kinh cảm giác, thì tất cả những lời ngọt ngào của bạn sẽ làm đông cứng những đau đớn của ca mổ kinh hoàng.

Cả lớp ồ lên kèm theo tràng pháo tay giòn dã, và kể từ đó John đã gây đc thiện cảm với cô giáo của anh.

John là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, so với các bạn trong lớp, có lẽ anh lớn hơn đến cả gần chục tuổi, lí do anh vào đại học với số tuổi như vậy là vì trước đây anh có làm việc cho gia đình về vài việc lặt vặt, có liên quan đến Y tế, sau này thấy cần có cái bằng để kiếm sống nên anh quay về quê hương của Mẹ, nơi anh sinh ra và lớn lên tại đó chỉ có 8 năm để học tiếp lên đại học.





Quay lại Trung Quốc sau bao năm xa cách, anh cảm thấy nó xa lạ, phần vì xa nó đến nay đã bao năm rồi, những kí ức tuổi thơ bên sông Trường Giang tuy vẫn còn đó nhưng không đủ để làm anh luyến tiếc khi xa và bồi hồi khi quay lại, phần vì trong anh, có lẽ Mỹ mới là quê hương của anh. Trong người anh mang 2 dòng máu, nên anh thạo cả 2 thứ tiếng, tiếng Hoa của anh phát âm tuy không đc chuẩn nhưng mỗi khi anh phát âm ra câu nào là mọi người đều khen nghe thật ngộ nghĩnh, có chút gì đó bồng bềnh, một chút gì đó tinh nghịch, một chút gì đó bay bổng……

Trong mắt mọi người trong lớp, John là một đàn anh tuyệt vời, vì mỗi khi trường có tổ chức văn nghệ, John luôn đứng ra lo toan từ đầu đến cuối, bản lĩnh của anh đc thể hiện qua những bản nhạc piano, hay những bản dương cầm, hay những bản ghita mượt mà, êm đềm…. Kết hợp với tính hài hước của anh là những bài thơ tinh nghịch nhưng sâu sắc và trơn tru, bóng bẩy. Một sinh viên Y như anh có đc những bản lĩnh đó, quả thật đáng nể.
Một buổi chiều ngồi trong lớp tự học, cái lạnh của mùa đông khiến John chỉ muốn ngủ như những chú gấu mèo, co mình trong lớp áo khoác dày cộp, nghe nói hôm nay có tuyết, nhưng hình như chưa rơi. Ngồi bên cạnh cửa sổ, John ngắm những chiếc lá vàng rơi là là trên mặt đất, bảo vệ trường quét hết lớp này đến lớp khác, cây về đông dần dần trơ trụi, nhưng vẫn còn xót lại những chiếc lá chưa muốn lìa cành. John ngẫu hứng lấy máy ảnh và bước ra con đường giữa trường chụp vài kiểu. Phía trước mặt là một bóng dáng có chút gì đó quen thuộc, có chút mơ hồ, có chút không chắc chắn rằng bóng dáng đó đã có 1 thời làm John xao xuyến.



- Xin lỗi, cảm phiền một chút, tôi đang chụp một bức ảnh…

- Ồh xin lỗi, tôi không biết ....

Người con gái quay mặt lại và đi sang một bên để John chụp, John bỗng nhận ra, đó là cô giáo của 2 năm trước, cô giáo đã làm John một thời chăm chỉ để có kết quả xuất sắc trong kì thi chọn của trường.

- Cô Trương....Cô còn nhớ em không?

John tươi cười và hỏi cô giáo, đôi mắt lóe lên niềm vui hớn hở.
Cô ngoảnh mặt lại …

- Em là … … Àh ..... Cô ngập ngừng rồi àh lên một tiếng và đi lại về phía John. – Là John, anh chàng Hoa Kiều, đúng không?

- Vui quá, cô vẫn còn nhớ em àh? John cười ha hả vì vui sướng

- Nhớ chứ, John ngày đó thật xuất sắc mà.

- Cô vẫn dạy ở khu trường này hay sang dạy bên trường mới rồi?
- Thi thoảng chạy đi chạy lại, lúc thì bên trường cũ, lúc thì bên trường mới, em dạo này học thế nào?

- Vẫn vậy, thảo nào trường không to mà 2 năm nay không gặp cô đâu cả.
Cô giáo mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi làm rối lên một khoảng.

- Ồh, tuyết rơi rồi, cô có thể chụp với em một kiểu ảnh không?

John cảm thấy thật vui vẻ vì người con gái đó bỗng dưng lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, hàng cây lá vàng trải dài về phía trước mặt cho đến cuối con đường ra khỏi cổng trường, dưới hàng cây này, 2 năm trước cô giáo đã dạy bài thật nhiệt tình cho John, mọi kỷ niệm dường như vẫn là ngày hôm qua .... Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều hơn, anh không thấy lạnh mà ngược lại còn thấy nóng trong lớp áo khoác của mình.



Anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, 2 năm trước, anh thực sự cảm thấy quý mến cô Trương, các giờ học khác anh có thể loay hoay làm thứ này thứ kia, nhưng đến giờ cô Trương, anh chăm chú nghe từng câu từng chữ, và chỉ sợ hết giờ học, anh gây đc sự chú ý của cô bằng những thiện cảm và đã từng mời cô về làm gia sư. Kỳ học kết thúc, anh không còn gặp lại cô nữa.
Đã bao lần không biết vô tình hay hữu ý, John chỉ đi dạo trong trường, đi khắp nẻo này nẻo kia chỉ để tình cờ bắt gặp đc bóng dáng quen thuộc của cô, nhưng 2 năm nay, John không hề nhìn thấy bóng dáng đó. Những buổi chiều ngồi luyện thêm về Piano làm John có cảm giác xao xuyến, bản nhạc ngày đó John viết dở, vẫn chưa 1 lần chơi cho cô nghe.

Có được số điện thoại của cô qua thông tin của trường, John hồi hộp gọi điện mời cô đi uống cà phê.

Ánh mắt John nhìn cô giáo làm cô có vẻ ngại ngùng, cô Trương tuy trẻ tuổi nhưng năng lực lại khá cao, và dường như các cô như cô Trương luôn kén chọn cho người bạn đời của mình. John nghĩ vậy.

Mỗi lần mời cô đi uống cà phê hay đi dạo đâu đó, cô đều rất tự nhiên như cô giáo với học sinh, thì vốn dĩ John là học sinh của cô mà, một học sinh hơn cả tuổi cô giáo. Mỗi lần John nói ra câu nào trêu cô là cô cười sảng khoái mà duyên dáng, để lộ hàm răng trắng muốt, nhìn cô cười khiến John cảm thấy thật hạnh phúc, muốn ngồi bên cô mãi chỉ để ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc đó, nhìn thật lâu, thật kĩ....


- Dạo này em có vẻ trầm hơn trước, đúng không?

- Cô thấy em trầm hơn trước àh? Còn nhớ 2 năm trước, cô nói với em rằng: "Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó" không?
- Ồh, nhớ chứ, hóa ra dạo này trầm đi là đang yêu rồi nhé, thế đã dũng cảm nói thật to với người đó chưa?

- Em không đủ dũng cảm để nói thật to với người đó, nếu có thể, em sẽ nói thật khẽ, đủ để khoảng cách giữa cô và em đang ngồi, cô có thể nghe thấy.

Cô giáo bất ngờ, nhưng vẫn im lặng...

Con đường bỗng trở nên dài thăm thẳm, John bước đi mặc những hạt tuyết rơi trắng áo, vào giữa đông rồi, lá trên cây đã không còn nữa, để cây trơ trụi thành 1 hàng dài băng giá. Có lẽ lá không thể tiếp tục ở trên cây đc nữa, đã đến lúc lá phải rời cành rồi.

Em bé bên đường nhặt những chiếc lá rơi rồi chạy đến bên John hỏi:

- Chú ơi, lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?
Trầm lặng 1 lúc John trả lời:

Lá lìa cành không phải là vì gió cuốn đi, cũng không phải là vì cây không muốn giữ lá lại, mà bởi vì đó là sự trở lại của tự nhiên, nếu như lá muốn tìm một nơi để trở về mà cây vẫn muốn giữ lá ở lại thì đến một ngày nào đó, lá vẫn sẽ héo khô, và vẫn sẽ rơi xuống, thực ra lìa cành cũng là một sự lựa chọn của lá, lá là một đôi cánh không biết bay, còn đôi cánh lại là chiếc lá rơi tự nhiên trong không trung.....





Lá lìa cành là vì gió cuốn lá đi? Hay là vì cây không giữ lá lại?

John quay đầu lại, em nhỏ đã bỏ đi từ bao giờ…

Cô nói: Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó, nhưng đôi khi, Yêu có nhất thiết phải như thế không?

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

Những người yêu nhau, rồi sẽ lại trở về bên nhau...


Em vẫn hay vào facebook để biết rằng anh vẫn khỏe mạnh, công việc của anh vẫn tốt và anh sống ổn. Em không biết anh có thời gian để vào facebook em mỗi lần anh online không, không biết nữa.

Em gặp lại anh sau chừng ấy năm mối quan hệ bị đóng băng! Thời gian đã trôi qua từ lâu lắm rồi, nhưng thỉnh thoảng làm một việc gì đó có liên quan đến những kỷ niệm của chúng mình, em lại thấy nhói buốt trong tim và luôn tự hỏi: Anh có khi nào nhớ về nó như em lúc này không...




Khi em tới, anh đang rang cơm. Mùi trứng trưng thơm phức khiến em nhớ mỗi tối mùa đông hai năm trước lắm. Anh đang chuẩn bị ăn một mình trong cửa hàng mà anh vừa mới treo biển "Close". Anh đã mở to miệng khi thấy em đứng trước cửa. Có vẻ như xém chút nữa là anh đánh rớt cái thìa trên tay.

Bài hát "Things i'll never say" anh đang để chế độ playback trên máy tính bỗng trở nên không hợp lắm với khung cảnh. Em nhớ thỉnh thoảng anh có đăng tải bài này lên facebook của anh. Mình có add facebook của nhau lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ comment, hỏi thăm hay đánh "thích" một trạng thái nào. Em vẫn hay vào facebook để biết rằng anh vẫn khỏe mạnh, công việc của anh vẫn tốt và anh sống ổn. Em không biết anh có thời gian để vào facebook em mỗi lần anh online không, không biết nữa...

Anh tắt nhạc và nhoẻn cười, chỉ em ngồi xuống ghế đợi. Hình như nụ cười có phần hơi gượng gạo. Anh sợ em chỉ là ảo ảnh và sẽ bay mất trong một cái chớp mắt sao?

Anh chia cơm làm hai đĩa mà không hỏi em câu nào. Tay anh run đến nỗi những hạt cơm màu vàng cứ rơi tung ra bàn. Anh lóng ngóng bê hai đĩa cơm ra, quay phắt trở lại dọn bàn mà không dám nhìn em lấy một cái.

Em đã ăn rồi, nên lại dồn vào một đĩa để anh ăn. Không ai nói gì.Thật buồn cười. Từ ngoài cửa cho tới lúc này đây. Dường như em là vị khách không mời của anh. Em ngại lắm. Tự dưng ngại vô cùng và thấy mình vô duyên quá thể!

Em định đứng dậy về...

Không hiểu sao khi đứng dậy rồi, em lại quay người nhìn phía sau. Vài giọt nước đang chảy rất khẽ khỏi kẽ mắt của anh. Một giọt đã rớt xuống cằm. Ánh đèn vàng hắt ra từ hai phía bên cạnh anh vẫn đủ làm em nhìn rất rõ... Anh biết mà, em rất nhạy cảm với những giọt nước! Em ngập ngừng quay lại, rồi lấy bàn tay nhỏ bé của mình quệt nước mắt anh. Bên ngoài xe cộ nhộn nhịp vi vút lướt qua. Tiếng còi xe và vê ga ồn ã không làm nhỏ hơn đi câu nói của anh: "Anh thực sự rất nhớ em!".











Trong khoảnh khắc ấy, em thấy những mệt mỏi đau khổ của quá khứ chợt tan biến như cơn gió. Những người yêu rồi lại trở về với nhau. Có khi chỉ cách nhau một bức tường, một cái màn hình máy tính, một cánh cửa và một bước chân. Nhưng vì sĩ diện, vì nỗi sợ vô hình, vì nghi ngại, vì không đủ can đảm mà người ta để cho hạnh phúc tuột khỏi tầm tay, chẳng đưa tay giữ, chẳng đưa bước chân tới gần.

Bao nhiêu năm qua, vì quá yêu mà khi chia tay chẳng thể là bạn. Em cứ nghĩ chúng ta sẽ không thể đi chung một đường. Nhưng hôm nay, dẹp bỏ cái tự ti "con gái ai lại đi tỏ tình trước", em đã bước tới một bước bên anh.


Anh, em thèm cơm rang anh nấu. Em thèm được ngồi bên anh mỗi ngày mưa. Em thèm được nghe anh truyện trò. Và thèm được nắm lấy bàn tay ấm áp của anh bất kể khi nào muốn. Anh có đồng ý để cho những điều tuyệt vời ấy quay trở lại với em không?

Septiny - Guu.vn

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Giá như có ai đó bên cạnh em...


Giá như có ai đó luôn bên cạnh em, cảm thông với những nỗi buồn của em, dù là vu vơ, dù là nhỏ nhặt... Em muốn có ai đó cuống quýt với giọt nước mắt của em, ai đó sợ em buồn mà luôn cố gắng yêu thương em...


Kể từ ngày chúng mình chia tay, em vẫn bơ vơ ôm hình bóng anh, một mình... Một mình trong những đớn đau và kỉ niệm xưa cũ. Em chẳng cần người yêu em phải là anh, nhất nhất cứ là anh, chỉ cần người đó mang lại cho em những cảm giác như anh đã từng... Nhưng dường như thế giới thì rộng lớn mà chẳng có người thứ hai... Vậy nên, em vẫn cô đơn...


Hôm nay, khi tình cờ em nghe lại bài hát "Cần lắm" của Trà My: "Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu...", em chợt nghĩ về chính bản thân em. Có lẽ vậy, thời gian qua em đã quá yếu đuối và không dám đối diện với sự thật, em càng yếu đuối, càng cố tự lừa dối bản thân thì dường như nỗi đau ấy càng khắc sâu hơn vào trong lòng. Em nghĩ, em nên buông những giấc mơ không có thật và ngừng hi vọng về những điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra.


Giá như có người nào đó bên cạnh em, hỏi han em mỗi ngày, nhắc nhở em đi ngủ sớm, lắng nghe em chia sẻ những lúc em hụt hẫng thì tốt biết mấy. Bấy lâu nay, em đã quá mệt mỏi khi cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường. Ngay lúc này đây, em cũng vậy! Em chẳng nói với ai đó rằng em khao khát muốn được yêu thương đến nhường nào.


Giá như có ai đó chịu ân cần với em, chịu ngồi lại hàng giờ để trò chuyện cùng em, để em kể lể ngày hôm nay em đã làm được gì, ngày mai em sẽ làm gì và những ngày kia "ai đó" vẫn ở bên cạnh em như ngày hôm nay, như một thói quen khó bỏ... Em thực sự rất cô đơn. Dù em hay cười đến mấy, dù em vô tư đến mấy, em cũng chỉ mong ai đó có thể hiểu rằng, em yếu mềm lắm chứ em chẳng giống như vẻ bề ngoài...





Giá như có ai đó luôn bên cạnh em, cảm thông với những nỗi buồn của em, dù là vu vơ, dù là nhỏ nhặt... Em muốn có ai đó cuống quýt với giọt nước mắt của em, ai đó sợ em buồn mà luôn cố gắng yêu thương em hơn ngày hôm qua. Có ai đó ở đây không? Quanh không gian này, dường như chỉ có nỗi cô đơn vây kín, ai thấu hiểu một tiếng thở dài là khi em đã quá mệt mỏi...


Giá như có ai đó đến bên em, yêu thương em và chẳng khi nào lừa dối em. "Ai đó" luôn hết lòng với em, có thể vì em mà lắc đầu với những bóng hồng ngoài kia, đôi mắt "ai đó" chỉ để ngắm nhìn mình em, vòng tay và những cử chỉ ấm nồng chỉ dành cho riêng em thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc là cuộc đời quá đông đúc, dường như ai cũng bận rộn với hạnh phúc của riêng mình mà quên đi em. Giống như anh vậy!

Một khi anh đã để cô đơn vây lấy em rồi, thì anh đừng cố kéo em ra nhé...


Cuộc sống này có quá nhiều thứ khiến em mệt mõi, mệt đến mức em chỉ muốn chui rúc vào bóng tối, lánh xa hết những thứ cám dỗ của xã hội. Em chọn cô đơn không có nghĩa em sẽ đi một mình mà em chọn cô đơn vì cô đơn không rời bỏ em... như anh...


Anh ở đâu khi em cần anh nhất, một dòng tin nhắn hỏi thăm anh cũng ngại ngùng gửi tới em, phải chăng anh cho rằng em mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ để chịu đựng những tháng ngày anh hờ hững với em. Em gồng mình với những nỗi đau, nước mắt không rơi,nhưng tim thì cứ thắt lai từng hồi.


Em quen dần với công việc, bỏ quên đi những thứ thú vui hằng ngày, cũng không còn đi lòng vòng cùng đám bạn, cũng ngưng ngay những quán cafe, trà sữa vào những buổi chiều, cũng không còn hát vu vơ những bản tình ca lãng mạn, mọi thứ em cho vào chiếc hộp của thời gian. Giờ đây em chỉ nhâm nhi một mình với cô đơn, cậu ta không bao giờ vắng mặt mỗi khi em cần...như anh.





Lẳng lặng em bước những bước chân cuối cùng của một ngày về nhà, bỏ lại sau lưng là muôn vàng nỗi nhớ, đôi khi em nhớ anh đến da diết, dường như muốn thét lên thật to, nhưng có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ, lại một lần nữa em lại phải giấu đi nỗi nhớ ấy.


Em cũng là con gái cũng là một người phụ nữ, em cũng có quyền yêu thương và được yêu thương, nhưng sao trái tim em toàn những vết nứt, một chút yêu thương cũng không, có lẽ em là người con gái buồn nhất quả đất này...anh nhỉ?


Cô đơn, em có thật sự cô đơn hay em đang muốn mình là người cô đơn, tình yêu, công việc, gia đình, mọi thứ đang đè lên đôi vai nhỏ bé này, trách ai khi em không đủ mạnh mẽ, trách ai khi bàn tay em quá nhỏ bé để níu giữ một người như anh...


Anh như con chim giữa bầu trời, em với tay mãi chỉ lấy được cái bóng của anh, còn trái tim, dường như ai đó đã lấy đi tự bao giờ. Em mĩm cười cho số phận, cũng là mĩm cười cho anh, nụ cười của em có lẽ không còn đầy yêu thương như trước, nhưng nó cũng là điều em mong muốn, một chút tình thương, một chú nhớ mong...


Giờ đây em làm bạn với cô đơn như em cho mình khoảng không gian bình yên nhất, em không hứa em sẽ đi tìm một người khác, nhưng em chờ đợi sẽ có một tình yêu thật sự dành cho em...


Và anh ơi, một khi cô đơn đã vây lấy em rồi thì anh đừng cố mà kéo em ra nhé...!

Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...


Tình yêu - những đường biên và điểm vàng trong đôi mắt.





Con đường nhìn từ quán cà phê quen thuộc đã lên đèn, phố dịu êm, còn quán cà phê thì ngập tràn trong hương quế và sách. Mỗi lần muốn chạy trốn khỏi thế giới đầy hỗn loạn ngoài kia, mình lại tìm đến đây, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bông đùa vài cục đá trong ly cà phê đắng nghét và đọc sách. Mình tìm thấy bình yên trong sách và trong cái cách ngắm nhìn đời qua cửa sổ. Quán vắng, hương quế rất nồng và dòng người vẫn rất đông. Chẳng có gì thay đổi cả, nếu có chăng, chỉ là lòng người chẳng thể nào vượt nỗi những đường biên. Ừ thì, thế giới này vốn tồn tại những đường biên.


Bất chợt, mình nhớ về tuổi hai mươi, của mình và anh…


Chàng trai tuổi hai mươi cần một người con gái để hiểu anh ta và rồi anh ta ngộ nhận đó là tình yêu. Còn một cô gái tuổi hai mươi thì khác, cô chỉ cần một chàng trai mà mỗi khi cô bảo: “Em mệt” – anh chạy vèo đến với ly matcha – hoặc chở cô đi đâu đó, hoặc lặng, cho cô dựa vào bờ vai. Chỉ thế cũng đủ đầy.


Chàng trai tuổi hai mươi, không hẳn là chưa kịp lớn, còn cô gái tuổi hai mươi cũng không thể nói là đã trưởng thành. Nhưng, giữa hai người vẫn luôn tồn tại một giới hạn chẳng thể nào đo đếm được.


Những ngày hai mươi, mình và anh yêu nhau trong sự dày vò. Dày vò vì sợ mình yêu nhiều hơn, dày vò vì sợ tổn thương hơn, dày vò vì những giấc mơ quá khác… Tình yêu mong manh quá, nên chưa đến cuối con đường đã nới tay buông bỏ, đã đành chấp nhận rời xa. Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để cùng đi đến điểm tận cùng của giới hạn. Thế nên, mình chẳng hề nuối tiếc, chỉ là phút chốc bình yên lại khiến lòng mình dậy sóng.


Thả thêm vài viên đường vào ly cà phê đắng nghét. Chẳng biết từ khi nào, mình làm bạn với cà phê. Ra là mọi thứ đã trôi nhanh như vậy đó. Bất chợt, mình muốn lao ra phố, hòa vào dòng người hỗn loạn đang chen lấn nhau từng nhịp thở ngoài kia. Mình muốn vi vu phố, đến tận đêm như cái thời hai mươi tưởng gần mà xa lắc.





Tuổi hai mươi – những ngày hẹn hò yêu đương sớm tối, những ngày phố xinh tròn trĩnh trong hai chữ tình yêu.


"Phố của ta


Phố nghèo của ta


Những giọt nước sa


Trên cành thánh thót


Lũ trẻ lên gác thượng


Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.


Em chờ anh trước cổng…"


Xa rồi, cái thời đủ điên để lao vào những mối tình chẳng cần điểm đến, cái thời thừa bứa thời gian để ngập ngừng cho một tiếng yêu, nhưng rồi chẳng kịp đợi chờ cho một lời nói chia tay trong một mùa màng nào cả.


Xa rồi, cái thời ánh mắt trong vắt thơ ngây, xa rồi những ngày mải mê và yếu đuối.


Xa rồi, buổi chiều hẹn cuối, mất bao dũng khí gặp nhau chỉ để nói vỏn vẹn câu: “Tình yêu chỉ là điểm vàng trong đôi mắt”.


Năm tháng trôi đi, những suy nghĩ lớn dần lên, và tình yêu bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng. Ấy vậy mà, mình vẫn tin vào tình yêu, cho dù cái niềm tin ấy đôi khi cũng mong manh lắm. Nhưng, nếu tình yêu chỉ là những hình ảnh đẹp in hình trên đôi mắt, thì tại sao những kẻ mù lòa vẫn cứ yêu nhau?


“Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa


Tại sao cây táo lại nở hoa


Sao rãnh nước trong veo đến thế?


Con chim sẻ tóc xù ơi


Bác thợ mộc nói sai rồi…”

Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...




Cứ tưởng rằng tình cảm giữa anh và em không phải là mãi mãi nhưng chí ít thì nó cũng lâu dài một chút, nhưng và một ngày em thức dậy với một cảm giác về anh là "Không gì cả". Thật trống rỗng đến bất ngờ.

Em đột nhiên tỉnh giấc, và anh biết gì không mới vài ngày trước em vẫn đang bên anh mà giờ chỉ sau một giấc ngủ thì tình cảm của em đối với anh hoàn toàn tan biến. Thực ra thì em cũng không thể hiểu chính mình vì những cảm xúc trong em còn quá rồi bời, không như những người khác anh à! Em không có đau khổ hay tự dằn vặt mình đâu anh, thậm chí em cũng không quan tâm đến anh nữa, nhưng lạ thật chỉ sau một ngày thôi sao biến mất nhanh vậy sao, tình cảm của con người đúng là khó mà lường trước được. Nhưng anh à, sao anh không nhắn tin hay gọi điện cho em vậy, mặc dụ em tự dưng biến mất không nhắn tin cho anh nữa. Có phải là em không quan trọng?









Tất nhiên là em chả có cảm giác thấy giận anh nữa rồi, em không giận anh biết không, vì em cũng không thể giận khi mà chả có cảm giác gì. Chúng ta đã chia tay nhiều lần, chúng ta giận dỗi nhau rồi chúng ta lại trở về với nhau nhưng anh à hình như đó là lần cuối đấy, đúng vậy "lần cuối ". Và em đã bắt đầu suy nghĩ, chả vì lí do gì mà lại khiến em không còn yêu anh nữa, hẳn là có lí do gì đó chứ? Và đúng là như vậy, đúng là có lí do, rồi em suy nghĩ về mình một cách khó hiểu như là em không hiểu chính mình, em đã nghĩ là có lẽ anh đã không hiểu em mà chỉ quan tâm đến riêng anh và điều này diễn ra quá nhiều lần và khi em giận dỗi vì anh không hề hiểu em thì anh lúc nào cũng là người giận lại em và anh nhớ không cứ mỗi lần thế người bỗng dưng biến mất không phải là em mà là anh đấy! Em không còn cảm gíac là mình đã yêu anh như thế nào, nhưng em nhớ từng nỗi đau ấy, nó đau đến nỗi mà cứ khi còn một chút tình cảm vương vấn quay trở lại thì lập tức nỗi đau ấy làm em quên hẳn anh và anh hình như không tồn tại trong tâm trí em nữa.


Thực sự trong thời gian em nhận ra lí do là như vậy, e đã có chút khổ đau, chút thất vọng, chút "gì đó". Anh cũng đã hứa rất rất nhiều, đúng anh đúng là một chàng trai lãng mạn nhưng để lãng mạn cũng có yêu cầu đúng vậy không? Anh biết không? Em không bao giờ thích những yêu cầu của anh, là em là em giả vờ đấy em giả vờ để anh được vui vẻ vì anh đã tỏ ra rất giận dữ và muốn chia tay nếu như em làm điều gì không vừa ý với anh. Em tưởng rằng nếu anh vui vẻ thì em cũng vui vẻ nhưng em lại cảm thấy khoảng cách giữa em và anh ngày càng xa dần, tất nhiên anh không nhìn thấy điều đó rồi và em chợt nghĩ "À, thì ra đó là lí do, cái lí do mà có thể khiến em không còn chút tình cảm nào với anh, em nhận ra rồi".


Em làm anh vui, đúng là anh có vui nhưng dù em đã nói nhiều lần với anh để anh hiểu cho em nhưng anh thật sự anh có hiểu chút nào không vậy. Điều đau khổ nhất đâu phải là chúng ta chia tay đâu anh, đau khổ nhất chính là anh chưa bao giờ hiểu em dù chỉ là một lần, em suy nghĩ vậy đấy. Em không biết là em làm vậy có ích kỉ không nhưng con tim chỉ làm theo điều mà nó muốn chính vì vậy em cũng không biết phải làm sao, anh nghĩ là anh yêu em rất nhiều nhưng không phải vậy đâu có lẽ anh cũng đang ảo tưởng rồi. Anh lãng mạn, anh cũng không lăng nhăng nhưng thời gian ta từng yêu nhau có lẽ cũng chỉ là chút tình cảm thoáng qua nhẹ như cơn gió vô hình, ta đâu có thể chạm vào một cơn gió, nó chỉ vụt quá rồi biến mất mãi thôi. Em từng nghĩ là anh và em rất hợp nhau, nhưng khi em nhận ra một sự thật, thì đúng là anh đã chơi đùa với trái tim em. Hạnh phúc, vui vẻ thì ít lúc nào cũng chỉ thấy ấm ức, buồn đau.





Và chuyện là như thế anh à, kể từ sau những gì anh bắt buộc em làm nhưng em đã từ chối vì em nhận ra là mình không thể giống người bạn gái mà mà mong muốn, em chỉ là em với tính cách của em với con người em và nếu như anh không thể chấp nhận con người em thì có lẽ đúng là anh chỉ yêu bản thân mình và sẽ chả bao giờ nhận ra em đã cố gắng đến nhường nào chỉ để anh có hạnh phúc êm đềm. Em là một đứa khác người và có một chút điên loạn,em sẽ chả bao giờ là người bạn gái trong mơ của anh sẽ không bao giờ có thể đáp ứng mọi việc àm anh yêu cầu. Vì em " chính là em " và sẽ chả bao giờ thay đổi vì một thằng con trai nào khác chỉ vì nó muốn như thế chỉ vì nó bảo phải làm điều này, điều kia rồi nếu không thì lại muốn chia tay vì em không làm vậy


Tình cảm con người thật dễ đổi thay mà anh, đúng là khi yêu nhau thì con người ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nhau. Em đã làm mọi thứ vì anh cố thay đổi mình vì anh nhưng hi sinh nhiều như vậy có khiến anh hiểu cho em hay lo lắng cho em không, không hề đúng không? Khi mà em bỗng dưng biến mất, anh chỉ là say đắm với quá nhiều thứ rồi vứt trái tim em vào một nơi nào đó thôi. Em đã quên anh sau một giấc ngủ, và anh à! Em đang hạnh phúc vì em đã làm được rồi,quên được anh rồi, em đã làm rồi lời nói chia tay mà em muốn nói từ rất rất lâu.


Một ngày em thức giấc và em không còn cảm thấy yêu anh nữa, không còn cảm thấy gì nữa. Cảm ơn anh vì một số khoảnh khắc anh làm em vui vẻ. Chào anh người con trai từng là của em.


TINH YÊU THẬT LÀ KHÓ HIỂU...

Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

Anh sẽ lại cưa em nhé



Chờ yêu!




Ảnh minh họa: Deviantart.com


1. Lý trí của anh bảo phải yêu em…


Nam Khánh ôm Thục Vy thật chặt trong cái gió hun hút của đợt gió mùa bổ sung, lạnh quay quắt… 5 phút, 10 phút… có lẽ là chưa đủ cho cả thời gian xa cách như thế. Với những người đang yêu, một ngày có lẽ là quá dài…Nhưng Thục Vy và Nam Khánh lại chẳng như thế, cũng có thể cái “quả bụp bụp” kia quên không đập thổn thức nhịp nhàng để gọi điện, sms, chat chit hay email 20/24. Họ có thể không biết gì về những chuỗi ngày của nhau, “nhưng vẫn” và “rồi lại” trở về ấm áp bên nhau trong những ngày gió như thế này.


Nam Khánh đang theo những dự án kiến trúc của anh, khu resort miền Trung đang thi công với biết bao bộn bề và mọi thứ mới chỉ bắt đầu với chàng kiến trúc sư trẻ. Bản thiết kế, vật liệu, tính toán cho cả list vấn đề nảy sinh… Anh gầy đi, mệt mỏi và cố nguỵ trang bằng một gương mặt khá nhất có thể, nhưng mùi nước hoa bạc hà vẫn thật quyến rũ…


Hai người hiểu nhau chưa nhiều, có chăng là qua những bản profile tự thảo đổi chéo, cả hai đều chân thật và thẳng thắn. Anh trẻ, tháo vát và năng động, biết nhìn xa và bản lĩnh… Anh đã qua thời “thanh niên sôi nổi” với những cô nàng áo váy lụa là, mắt ướt nhũng nhẽo, và cũng không tích vào ô “hàng nội” như nội tướng, nội trợ để tìm một nửa cho tương lai “ngôi nhà và những đứa trẻ”… anh cần hơn thế. Nam Khánh hài lòng với sự năng động, nhiều “ngoại” của Thục Vy: cô hoạt động trong lĩnh vực truyền thông, nhân viên Pr mũi nhọn của một công ty khá lớn, ngoại ngữ vài ba thứ tiếng, “ngoại giao” rộng và tốt, “ngoại cảm” cũng không tệ… Lý trí mà nói, tất cả những điều ấy sẽ cần cho anh, khi anh sắp là một doanh nhân, đầy tiềm năng… “Bên nhau chúng mình sẽ làm được thật nhiều” là câu anh hay nói với Thục Vy, tương lai một doanh nhân trẻ với một cô nàng của – công – chúng, với anh là sự ghép đôi đầy… lý trí thay vì cảm hứng. Anh lý trí rất tốt, anh cũng đã chuẩn bị cho mình những phẩm chất, cần – phải – có của 1 doanh nhân trên thương trường… là phải, là phải…


Lý trí mà nói, bên nhau Nam Khánh và Thục Vy sẽ làm được rất nhiều…




Ảnh minh họa: Bamfi


2. Yêu em vì đó chính là em


Thục Vy lướt đôi bàn tay trắng nhỏ, miệt mài trên phím piano ở Little Oasis. Một cốc nâu nóng gần cửa sổ có giàn tigôn hồng ấm áp leo kín, Thục Vy hít hà hương café, cho hơi nóng xông đầy lên mái tóc và gương mặt vừa đi ngoài gió về. Hơi ấm chưa đủ, đôi bàn tay cô vẫn tê tái vì cái lạnh gió mùa này, cô tìm phím dương cầm để sưởi ấm thêm… một cách dịu dàng. Hôm nay cô vẫn chơi Canon in D major. Hôm nay là một ngày gió, Thục Vy cần ấm áp, cần café một mình và cũng cần được thả hồn sau những chiến dịch Pr mệt nhoài vắt kiệt…Thục Vy sống nghệ sĩ, cô đam mê và say sưa với nghệ thuật, từ âm nhạc, hội hoạ, đến điện ảnh…Thoắt cái cô ở viện bảo tàng lúi cúi với bút giấy ghi chép, thoắt cái lại ở một show ca nhạc nào đó, lỉnh kỉnh với máy ảnh và ghi âm… Đam mê, nhiệt tình là những điều đã “nuôi” một sinh viên báo chí thành một Thục Vy như hôm nay…


– Anh thấy bản piano vừa rồi thế nào?”


– Em chơi piano trông sang lắm, em ngồi cạnh đàn màu nâu gụ sẽ tuyệt hơn đấy!”.


Thất vọng, là điều cô thường nhận được khi nói chuyện với Nam Khánh về nghệ thuật. Anh coi nghệ thuật là cái mua vui, thưởng thức trong khi Thục Vy đâu có cần một tâm hồn tinh tế cảm thụ, cô cần vài nhận xét vô tư của một kẻ ngoại đạo, để thấy cái ngô ngố đáng yêu hay thậm chí: “anh thấy hay dù chẳng hiểu gì cả…” cũng được. Mắt anh đã từng “tròn dẹt” khi thấy cô nàng của mình đung đưa, rung lắc theo những điệu latin ở bar hôm nọ, mắt nhắm nghiền, tay đánh nhịp, mái đầu mới nhuộm ánh cam với những lọn tóc chỉa đưa theo nhịp. Cô đang ở một thế giới khác. Thục Vy thuộc tuýp người “vài phút huy hoàng rồi chợt tắt…” với mối tình nghệ sĩ đắm đuối và thánh thiện, họ say nhau qua những bức ảnh, những bản nhạc hút hồn hay chỉ vì điệu bộ là lạ, cử chỉ ấn tượng.


Dắt tay dứt khoát lôi Thục Vy ra khỏi một khối không gian bùng nhùng khói thuốc, cả thuốc lá cả thuốc lào của trà đá vỉa hè gần nhà thờ lớn, lần đó anh đã phát cáu. Anh không thích cô nàng của mình ra đó con cà con kê với mấy tay nhiếp ảnh, nói lăng nhăng về vài cái triển lãm và cuộc thi ảnh…


– Chỗ của em không phải ở đó em à! Những tay đàn ông râu tóc lỉa chỉa, sặc khói thuốc, sống phớt đời… thật không ổn chút nào!


Em thích mặc đồ bụi bặm vì em thấy thoải mái! Em thích đung đưa cùng những điệu latin! Em thích tự dưng mò dậy đi chợ hoa từ lúc 3 giờ! Em thích ngồi vỉa hè buôn chuyện! Em thích ngồi cà kê chân gà nướng lòng đường với các chiến hữu…Em thích, em muốn… Thục Vy nhiều lúc đã muốn hét lên những làn điệu bất tận đó… Và để chờ một điều gì đó tựa như: “Anh yêu em vì em là chính em…”




Ảnh minh họa: Deviantart.com


Những hình ảnh và những điều “em thích, em muốn” đó… trôi ào ạt qua giai điệu của bản Canon, trong sáng, thánh thiện nhưng đượm buồn. Thục Vy kết thúc với những nốt cao ngất, gần cuối dãy phím đàn…ngón tay trắng nhỏ vướng phải một mẩu giấy be bé:


– Em hãy chơi bản Serenade được không?


Thục Vy ngập ngừng, nhìn quanh, vị khách nào đang muốn nghe bài này nhỉ? Mùa đông 2 năm trước, Thục Vy chơi bản này cho một người rất yêu nó. Cô chơi miên man rồi bị ngắt quãng bởi anh bồi bàn:


– Xin lỗi, có người muốn gặp chị ở bàn số 27!


Thục Vy do dự, nhưng rồi cũng sửa lại sống áo măng tô dài màu vàng nâu, vuốt lại những lọn tóc vẫn bối rối vì gió, cô tiến ra bàn số 27.


3. Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại…


– Cám ơn em đã chơi bản Serenade!


Lê Anh khác nhiều với anh năm ngoái, 2 năm cao học ở Ireland làm anh chín chắn và phong trần hơn. Mái tóc vẫn vậy, “chỉn chu trong sự lộn xộn”, vẫn đôi mắt nâu dịu dàng, phong cách không thể nhầm với ai. Anh ngồi bên cốc Cappuccino như ngày xưa, vẫn máy ảnh, lens để sắp xếp cho vài phóng sự ảnh.


– Anh về lâu chưa?


Thục Vy nói hồn nhiên như chính cô vẫn vậy, đủ “xã giao” để che giấu cái rùng mình, đầu óc như chạy một slide ảnh về “ngày này năm xưa…” Cô đã thật hạnh phúc trong thế giới nghệ sĩ với anh, phiêu du và ấm nóng…


“Và ta đâu biết, tháng ngày đã trôi ta về đôi nơi, em giờ lớn hơn lúc còn đôi mươi, anh thời đã xa những ngày rong chơi…”. Chất giọng khàn của Hồ Ngọc Hà và giọng dịu nhẹ của Quang Dũng trong bài “Ngày tháng còn đó”… đã làm thật tốt chức năng là phá đi cái im lặng, bần thần, run run của cuộc gặp gỡ mùa đông…


– Đợt này anh có về công ty làm luôn không? Hay định xả hơi một chút? Mà site sắp có triển lãm Moving đó, anh biết chưa? Đợt anh lên báo mà không khoe cho anh em biết nhá, khao đi! Chị Hạnh Liên vẫn vẽ tranh đều chứ anh…?


Thục Vy tấn công anh bằng hàng loạt câu hỏi để lấp liếm đi trái tim đang nóng dần lên khi nhớ về anh. Cô đã lưu lại thật nhiều khoảnh khắc về anh, lúc nào cũng đẹp, cũng lãng tử và thật cuốn hút…Anh nói chuyện anh với Hạnh Liên đã hết, vì “không hợp nhau”- lí do muôn thưở cho tuyệt đại đa số. Ngày anh đi xa, Thục Vy đã khóc rất nhiều, hiểu lầm, khoảng cách, cả sự tự ái trẻ con khiến cô và Lê Anh dùng dằng trước cả búi tơ vò. Cô tự ái vì khi ấy, cách cảm nhau của hai người chỉ là: “nếu anh cưa em thì em tính sao?” và “nếu em rảnh, chúng ta là một đôi nhé!”


Nghĩ lại mà Thục Vy định cười phá lên, cho bõ những ngày ngây thơ, bập bẽ đánh vần hai chữ tình yêu, tất nhiên có bao giờ cô coi đó là một lời tỏ tình? Nhưng con tim vẫn có cái lí lẽ của nó để rung lên nhè nhẹ mỗi khi gặp anh, xem những bức ảnh anh chụp hay đọc vài bài báo của anh, dù cô vẫn tự dặn mình: “anh ở một thế giới phù hoa khác”… Những nhớ nhung, cồn cào và những giọt nước mắt cứ đến… nhẹ nhàng như cách một trái tim 20 non trẻ lần đầu biết yêu….


Cuộc nói chuyện tình cờ vui vẻ, như những người thân ở xa lâu ngày không gặp, rất đồng nghiệp và bằng hữu. Một anh chín chắn và đàn ông hơn, một cô vẫn ấm áp và tươi trẻ…Với Lê Anh, cô được là một Thục Vy một nghệ sĩ phiêu du, phóng khoáng. Được nói chuyện nghề nghiệp, chuyện đời với anh thật sự làm cô lớn hơn nhiều, anh như cây Bao Báp cổ thụ, che nắng cho bóng một cô bé ôm quyển sách dưới tán cây…


Nhưng anh có biết trái tim 20 cần gì không nhỉ? Kem? Kẹo bông? Xem phim? Hay shopping? Thích, yêu và chinh phục, bông đùa, bán dưa bở và… lãng quên… có thể đó là những điều anh đã từng và đã làm nhiều. Nhưng với Thục Vy, cái cảm giác bay bổng, thăng hoa với anh như xoá nhoà tất cả… Cách nhìn đời “chua chát” của anh, những mối tình chớp nhoáng, một cuộc sống không ràng buộc nhiều, tự do về thời gian và không gian…


Anh cười, dịu dàng và đàn ông hơn ngày xưa, giọng nói cũng ấm áp và “đáng tin” hơn…


– Vy à, em rảnh không? Anh sẽ lại cưa em nhé!


– Em đã có một người…


– Vậy khi nào em không còn ai, và em muốn tìm một bờ vai, anh sẽ đến và nghe bản Serenade!




Ảnh minh họa: Deviantart.com


Ba tuần nay, Nam Khánh và Thục Vy giận nhau, lại những vần điệu cũ kiểu “em phải, em cần, em hãy” và “anh chỉ muốn”. Nam Khánh muốn cô luôn xinh tươi, điệu đàng, chăm đi siêu thị với anh và ít bù khú bạn bè, ít làm liveshow karaoke “lưu diễn” khắp Hà Thành… Muốn cô từ bỏ cái ước mơ học electronic guitar hoặc bộ gõ để chuyên tâm vào cái nhạc cụ sang trọng – piano, muốn cô cất xuống đáy tủ những chiếc áo kí giả màu xanh rêu bụi bặm, balo và mũ lưỡi trai. Muốn cô ở bên anh mỗi khi anh cần, nói “nhớ anh, mong anh và yêu anh nhiều rất là nhiều” như cách các em gái vẫn hay comment trên blog của người yêu…


Lê Anh đang tíu tít với triển lãm và những bộ ảnh thời sự đẹp long lanh, và chắc không quên cái hẹn với Thục Vy theo ngữ điệu “khi nào em rảnh”… Thục Vy thấy trước anh, mình ổn, trái tim mình ổn, khoẻ mạnh và đập nhịp nhàng chứ không còn lên xuống thất thường, nhiều đoạn Dj như ngày xưa nữa… Cô đã trưởng thành, tỉnh táo hơn, hay lạnh lùng hơn? Hay ít ra là không muốn bị thất vọng nhiều hơn.


Nam Khánh yêu cô vì lý trí của anh bảo thế, còn Lê Anh hứa sẽ cưa cô theo cách anh vẫn hay chia động từ ở thì tương lai. Là Nam Khánh, anh sẽ hỏi cô thật nhiều với những câu hỏi “truy bức” rằng “em có nhớ? có yêu? có buồn? vì thiếu anh không?” Mà chẳng biết chiều nay cô đã trúng cơn mưa to, tối nay rất muốn trà đá vỉa hè với một người thì người đó lại chẳng thể là anh vì “đó không phải là chỗ của em”.


Lê Anh yêu cô bằng con mắt nghệ sĩ, còn sau làn khói phiêu lãng đó, anh sẽ yêu cô bằng gì đây? Nếu không là nghệ sĩ nữa, anh có yêu cô như cách của một người anh trai nhắc nhở, chăm chút cô từng tí một, như cách của một người bạn sẻ chia, kể cả cái cảm xúc rung rinh đầu đời ngày xưa không? Như cả cách một ông bố, bảo vệ cô luôn luôn, và hơn hết là làm một người yêu như cách… tất cả những điều trên cộng lại?


Một chút ấn tượng về sự trong sáng, tươi trẻ, một chút tình nghệ sĩ có đủ cho anh yêu cô – như cách cô muốn?




Ảnh minh họa: Kỳ Phong


4. Nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại…


Thục Vy đăng kí theo học một khoá về nhiếp ảnh, kĩ thuật cao hơn, những dự án tình nguyện đã lên trang và thực hiện, cô hẹn hò bạn bè sau những vụ thoái thác dài kì: “mình kẹt quá”. Trở lại với những thói quen đáng yêu đi chợ hoa sớm, về cắm tỉ mỉ ở phòng khách và phòng bếp cho mẹ, dạy tiếng anh cho con bé em, tít mít cuối tuần với chiến hữu ở những liveshow và chân gà nướng, Thục Vy thấy “”bình yên không ngờ”.


Một mình và sống cho riêng mình. Nếu điền từ “ích kỉ” vào những ngày tháng này để thấy thanh thản, để yêu chính mình và từng cảm xúc của mình thì cũng thật hạnh phúc.


2 tháng nay, Thục Vy bình yên với những cảm xúc ngủ yên ngoan ngoãn và những ngày tháng sống thực sự cho cô, cho những đam mê và yêu thương.


Và nếu thuộc về nhau, Thục Vy – Nam Khánh, hay Lê Anh, cô cũng trở lại, một Thục Vy như cô muốn. Có lẽ với tình yêu không cần cái lý trí để bên nhau, cũng không vì cần một bờ vai để bên nhau…Thục Vy đã biết cách để “tim mềm”- đó là bình yên và chờ đợi…“bình yên một thoáng cho tim mềm…bình yên ta chờ nghe”…

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

XIN LỖI ANH KHÔNG THỂ QUÊN EM !......******......!


Tưởng rằng thời gian có thể làm anh quên được em, nhưng không phải thế, tối nay anh lại thấy giật mình khi vô tình nghe một bài hát. Anh cảm thấy bài hát này giống hoàn cảnh của anh quá, tình yêu là gì mà sao anh cảm thấy quá đau buồn khi yêu.

Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn bên nhau, chắc vậy mới gọi là tình yêu phải không em. Không biết giờ này em đang làm gì, có nhớ về anh không, hay chỉ có mình anh đang nhớ về em thôi. ĐÊm nay anh vẫn sẽ hồi tưởng lại về những ký ức mà chúng mình đã trải qua, đã có biết bao những kỷ niệm vui buồn mà mình đã rất hạnh phúc khi bên nhau.

Lại một năm mới nữa sắp tới, khoảng thời gian này anh nhớ em biết bao, . Nhưng cứ tới ngày đặc biệt anh lại nghĩ đến em. Không biết giờ này em đang làm gì, giấc mơ of mình nhỉ nơi toan là mây trắng và nắng vàng, nơi đó thật yên tĩnh phải không em.

Còn anh, anh không biết phải làm thế nào để vơi đi nỗi buồn, để quay lại với cuộc sống hiện tại mà anh đang có. , ký ức về em lại cứ hiện về bên anh, không biết em có như anh không.tađã từng bên nhau trên những nẻođường Giờ anh lại đi qua những con đường đó, ký ức về em lại hiện về bên anh, . Anh đang cố xóa bỏ những ký ức vui buồn bên em cứ quanh quẩn bên anh. Anh đã lao đầu vào công việc,học hành bạn bèđể cố quên em. Một năm mới nữa lại về, những kỷ niệm lại về... nhưng chẳng còn hình bóng em bên cạnh thì đâu còn gọi là niềm vui và hạnh phúc nữa. Chắc có lẽ là do duyên phận, mình có duyên nhưng không có phận. Và anh sẽ phải học cách chấp nhận, chấp nhận một sự thật phũ phàng. em kkhông thuộc về anh "?".

Anh muốn quên em nhưng không thể em ơi! Em đã cướp mất trái tim anh thật rồi để bây giờ anh hững hờ với những người con gái khác. Nếu bây giờ anh có yêu một người nào khác thì anh biết đó chỉ là lấp chỗ trống thôi. Từ sâu trong trái tim anh vẫn mong em quay về. Anh vẫn luôn chờ đợi em! Nếu thật có kiếp sau, anh xin mình sẽ mãi ở bên nhau và ngàn kiếp sau nữa cũng thế, em nhé!

Anh hạnh phúc vì từng có em. Em đã mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh nên chắc chắn em cũng sẽ nhận được điều đó và còn nhiều hơn nữa. Một lần nữa, cho anh được cảm ơn em, người "yêu" của anh! Tình yêu của anh trái tim anh luôn dành cho em, nhưng sự chia xa này khiến anh cảm thấy mình mất mát quá lớn.

Người ta thường nói, yêu là có thể hy sinh cho người mình yêu, chỉ cần người đó cảm thấy hạnh phúc, có lẽ anh yêu em quá nhiều . Anh không biết mình đón nhận tình yêu của em, hay anh đã trao nó cho em nữa, bởi chúng ta đã có thời gian hạnh phúc bên nhau, nó khiến anh nghĩ rằng anh đang đánh mất tất cả. Anh không biết tại sao anh không giữ em lại, khi em nói ...., anh lại chấp nhận nó mà không nghĩ rằng khi không còn có em, anh trở nên trống rỗng , xa lạ với chính mình. Nếu thời gian có quay trở lại thì anh vẫn mong em quay trở về bên anh em nhé, anh sẽ chờ em.

Đêm nay thật là một đêm thật buồn đối với anh, khi anh viết những dòng này có lẽ em đang ngủ, hoặc đang nghĩ đến.... và em sẽ không bao giờ biết được anh đang gửi nỗi nhớ em vào trang viết. Bởi em không bao giờ đọc được nó, sẽ không bao giờ, bởi nó không thuộc ngôn ngữ của em. Nhưng anh nhớ và muốn giãi bày nỗi nhớ, hãy hiểu cho anh. Anh xin lỗi vì anh vẫn còn yêu em! Anh xin lỗi hãy cho anh nghĩ đến em, hãy cho anh nhớ đến em lần cuối cùng em nhé! Vì anhsợ anh sẽ không bao giờ anh nhớ em nữa, anh sẽ đi tìm lại con đường sống cho riêng anh, sẽ không vướng bận đến quá khứ.

Khi bước đến thế giới này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình. Con đường ấy dài hay ngắn, tốt đẹp hay u ám, không ai biết trước được. Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ

Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, đi mãi về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật!

Anh thường nhin lên bầu trơi đầy sao và nghĩ anh đã khắc lên bao nhiêu ngôi saochữ "nhớ em". Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo, em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều, nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em. Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em. Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm? Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc.

Anh phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi, anh đã tự thức tỉnh mình như thế. Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỷ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình.


Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước.

Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em mất hút. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình. Con đường của anh, hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa.có một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước. Một lần cho mãi mãi. Bước đi, có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó không? Dù trong lòng vẫn tự hỏi: Em có còn yêu anh không? Và em có phải là một nửa của anh ?

Bước đi, không phải để anh rũ bỏ tất cả mà anh biết anh đang vun đắp tình yêu cho kẻ khác, mà cũng không phải là anh trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát, một lối đi riêng, cũng có thể là anh yếu đuối, nhưng để trong lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn. Bước đi không cần em phải giữ lại dù anh biết rằng anh đang rất cần em và cho ai khác nữa và cũng không cần phải khóc, nhưng anh biết trái tim mình đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn.và anh biêt tình yêu anh luôn chân thành và bỏng cháy. Bước đi, không phải anh không yêu em bằng tình yêu chân thật mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia, nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên tất cả những gì anh và em đã có, cho dù em không muốn giữ nó. Bước đi! Anh phải trả em về với niềm vui của em, trả em về với vùng quá khứ của em. Dù anh không muốn.

Bước đi! Để nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, anh đã tổn thương như thế nào? Dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống của anh đối với em. Anh sẽ cố bước thật nhanh để em có thời gian và sự lựa chọn, nghĩ suy và biết rằng anh không còn yếu mềm nữa. Bước đi để khi gặp lại em, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia đã quá bi thương và để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó

Bước đi, để tình yêu anh còn mãi, không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau. Bước đi, bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay em nâng đỡ nhưng anh vẫn không thể làm thế. Bước đi anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em như thế nào? Cho dù trong lòng anh rất muốn nói...! Thôi anh sẽ bước đi để em không nghĩ đến anh ! nhưng anh sẽ mãi nghĩ,nghĩ mai về em!

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Hạnh phúc không phải là từ trên trời sa xuống, mà hạnh phúc là sự cố gắng, nỗ lực đến từ hai phía. Anh đã đưa tay ra cho em, không nói gì nhiều, chỉ cười và nhìn em bằng ánh mắt nồng nàn, âu yếm.


Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Vì đó chính là lúc hơi ấm anh trao em rõ nhất, thật nhất, và đó là điều kì diệu, thiêng liêng nhất mà em được biết…


Một lần duy nhất em bên anh, trời mưa nhưng lòng em không lạnh, trái tim em thôi không đóng băng vì nụ cười anh quá ấm ấp, vì bàn tay anh quá vững chải, và chỉ một chút nữa thôi… em đã có thể dựa đầu vào vai anh (một bờ vai thật) quá êm ái và hạnh phúc biết dường nào!




Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Để em biết anh yêu em và cần có em biết dường nào!


Trời đã vào thu, em đã thấy những chiếc lá vàng rơi mỗi ngày mỗi nhiều, em cũng đã nhìn thấy trong nhân gian biết bao đôi tình nhân đã yêu, đã hi vọng, đã ước mơ nhưng rồi cũng đã ra đi, đã chia ly, đã lạc mất nhau, nhưng cứ nắm tay em thật chặt anh nhé, để em tin tình yêu chúng mình là có thật, và dù cho ai có nói ngả, nói nghiêng, chia rẽ đôi ta, em vẫn sẽ bên anh, tin anh là tình yêu có thật của đời em giữa trời thu ảo mộng, giữa lòng người ảo mộng và giữa cuộc đời cũng lắm ảo mộng này.


Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Để em biết mình không cô đơn trên con đường kiếm tìm hạnh phúc!


Hạnh phúc không phải là từ trên trời sa xuống, mà hạnh phúc là sự cố gắng, nỗ lực đến từ hai phía. Anh đã đưa tay ra cho em, không nói gì nhiều, chỉ cười và nhìn em bằng ánh mắt nồng nàn, âu yếm. Anh không muốn chiếm trái tim em bằng những từ hoa mỹ, bằng những entry thêu dệt những cảm xúc hão huyền, anh chỉ muốn có được em bằng những rung cảm rất thật, rất đời thường, là hơi ấm anh trao em trong đêm lạnh, là niềm tin anh thắp lên trong đời em nhiều trăn trở, lo toan, là hơi thở bình dị anh truyền lên huyết mạch em, tái sinh em thêm một lần nữa trong cuộc đời.




Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Để con đường phía trước em đi và trong suốt quãng đời còn lại, em chỉ đi cùng với một mình anh mà thôi. Đường đời nhiều chông gai lắm, không có anh, em sẽ gục ngã mất. Chỉ có anh mới có thể giúp em đứng vững, chỉ có anh mới cho em hiểu hết giá trị và ý nghĩa của tình yêu chân chính. Yêu thật lòng đôi khi chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, thậm chí đánh đổi để có được hạnh phúc cho người mình yêu dẫu bản thân không có nổi một ngày bình yên, hạnh phúc. Không sao cả! Anh vẫn âm thầm làm cho em, dù bị khoác lên vai hai chữ “phụ tình”. Nhưng bây giờ đừng buông tay em ra nữa anh nhé! Hãy chung tay cùng em để dệt lên hai chữ hạnh phúc mang tên anh và cả tên của em.


Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Để em có thể bình yên gục đầu vào vai anh, quên đi cảm giác mệt mỏi, căng thẳng của áp lực công việc và những thành – bại, được – mất trong cuộc sống.


Nắm tay em thật chặt anh nhé!


Để em chìm vào giấc ngủ ngon, quên hết niềm đau và những cơn mộng mị ám ảnh, chập chờn cuốn em vào những cơn ác mộng thật đáng sợ.


Để từ nay, mỗi khi buồn đau, nghĩ đến anh, em quên hết tất cả, để những lúc gục ngã, nghĩ đến anh, em sẽ mạnh mẽ tự đứng lên, để những khi yếu lòng, nghĩ đến anh, em lại có thêm động lực để vững tin và bước tiếp.





Anh tuy ở xa, xa lắm, nhưng lại hiện hữu rất thật trong lòng em, trong tim em, trong từng hơi thở và suy nghĩ của em!


Chỉ có ở bên nhau, hạnh phúc mới thật vẹn toàn.


Chỉ có ở bên nhau, hạnh phúc mới thật viên mãn.


Và chỉ có ở bên nhau, đó mới chính là hạnh phúc!


Ừ thì có lúc em hoang mang, lo sợ anh sẽ như mây, như khói tan biến trong tầm tay của em.


Ừ thì có lúc em ghen tuông, hờn giận sợ trái tim anh lạc lối quên mất đường về.


Ừ thì có lúc em hoài nghi, dằn vặt anh không yêu em nhiều như lời anh nói, không chung thủy tình em khi mà mình còn xa cách!


Nhưng tất cả đều nhanh chóng qua đi, như một thoáng buồn đến bất chợt, như một cơn gió đi hoang, như một tia chớp lóe sáng và nhòa đi trong đêm giông… không còn để lại vết dấu…


Chỉ duy nhất chân tình là còn lại… vĩnh hằng với thời gian!


Chỉ duy nhất hình ảnh anh sống mãi… dù đường tình còn nhiều thử thách!


Và cũng chỉ duy nhất trên đời này… một tình yêu cho hai quả tim biết sống và hướng trọn vẹn về nhau.


P/s: Anh nhé, cứ nắm tay em thật chặt như anh đã từng.

Nắm chặt tay anh để mình không lạc mất nhau







Nếu… mình thích nhau?




- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.




Mùa Đông năm 22 tuổi,




Tôi đến thành phố của những cây cầu đi bộ có dây leo đỏ rực vào một ngày mưa lạnh, bầu trời chỉ toàn một màu xám ngắt, gió thỉnh thoảng ào đến, dù không đủ mạnh nhưng cũng khiến cho mưa mùa đông thêm nặng hạt.Người hướng dẫn giúp tôi mang bớt hành lý lên phòng, ký túc xá của lưu học sinh nằm bên cạnh một sân bóng đá khá rộng, có một cái ban công nhỏ ở phía sau nhìn thẳng ra sân bóng.Tôi đứng trên ban công hít thật sâu thứ không khí mát lạnh, một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu.




Trời đã ngừng mưa nhưng bên ngoài vẫn xám xịt ảm đạm, tôi tranh thủ xách cặp lên phòng quản lý lưu học sinh để hoàn tất thủ tục nhập học và nhận sách vở. Ôm đống sách vở đồ sộ vừa được phát đi xuống dưới lầu để về kí túc xá, cảnh này nếu ở Việt Nam khối người tưởng mình đang đi buôn lậu sách, tôi cười cười nghĩ.




- “Mưa rồi!” - Chàng thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng trước hiên quay sang nhoẻn miệng cười.




Tôi nhìn anh ta, hơi e ngại trước khi mở miệng đáp lại… “Vâng!”




Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, ở nơi cách Việt Nam mấy nghìn Km, nơi mùa đông có mưa rơi thật lạnh, một người xa lạ đã gửi đến tôi một nụ cười, đẹp như mùa thu toả nắng.




Chiều đã buông xuống thành phố nhộn nhịp này, cuộc sống như thêm một lần trở dậy, dòng người đi bộ tràn trên phố, các toà cao ốc sáng trưng với những sắc màu riêng biệt như khẳng định thêm sự phồn hoa của thành phố. Tôi hoà mình vào dòng người hối hả, rẽ trái, rồi lại rẽ phải… trong lòng đã bắt đầu cảm nhận được nỗi buồn vô hình mang tên đơn độc




“Lâm Vi!” có tiếng ai đó khẽ gọi tên tôi. Không, có lẽ là ai đó đang gọi một người giống tên tôi. Nực cười làm sao khi lại có người gọi tên tôi trong thành phố xa lạ này chứ.




“Vũ Lâm Vi!”






Có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau… tôi giật mình quay lại. Tên tôi đúng là Vũ Lâm Vi, chàng trai tôi vô tình gặp ở trước hiên sáng nay bước tới nhoẻn miệng cười. Tôi nhận ra anh ta, bởi đơn giản anh ta có một nụ cười đẹp. Nghiêng đầu nhìn anh ta khó hiểu, một loạt câu hỏi lướt qua trong đầu tôi. Tại sao anh ta biết tên tôi là Vũ Lâm Vi, trong khi rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đặt chân đến thành phố này, và tôi còn đang sẵn sàng đặt tên cho nó - Thành phố này là “thành phố đơn độc”.




- Mọi việc ổn cả rồi chứ?




- Ý anh là sao? Sao anh lại biết tên tôi? Tôi bất ngờ quay sang anh ta như chất vấn.




- Có gì không đúng nếu tôi nhớ tên học sinh của tôi?




- Ý anh là sao? Tôi ngạc nhiên nhắc lại câu hỏi.




- Tên em là Vũ Lâm Vi, quốc tịch Việt Nam. Đơn giản tôi là người đã trực tiếp xử lí hồ sơ của em gửi sang bên này và cũng sẽ là thầy giáo dạy tiếng Hán của em. Sáng nay tôi đã nhận ra em ở dưới lầu của phòng lưu học sinh. Anh ta nhìn tôi như sẵn sàng chờ đợi câu hỏi tiếp theo.




- Thầy …Tôi ngập ngừng nói




- Cứ gọi tôi là Khánh Dương. Anh ta nhét cái ô vào tay tôi rồi vội vàng bước lên chiếc bus vừa mới đi tới. “Em về đi!trời mưa rồi đấy !”






Tôi lúng túng không biết phải nói gì, có những hạt nước mong manh rơi xuống mỗi lúc một mau, tôi mở chiếc ô đang cầm trong tay và bước về nhà.




Tôi và anh đã quen nhau như thế…







Anh trẻ, thẳng thắn và chu đáo. Anh thích gọi tôi là “cô bạn nhỏ”. Anh nghiêm khắc và tận tâm, anh nhăn mặt khi tôi thỉnh thoảng thấy cuộc sống này cứ chông chênh.




Anh dịu dàng, anh hay nhoẻn miệng cười, anh luôn nắm lấy tay tôi mỗi lần chúng tôi cùng nhau chen chân trên bus.




Anh hay im lặng mỗi lần chúng tôi bước đi bên nhau, anh im lặng, tôi im lặng, cả hai chúng tôi đều im lặng. Đó phải chăng là những khoảng im lặng yên bình…




2 năm…Tôi đã quen với việc mỗi chiều đứng trên ban công kí túc xá nhìn anh chơi bóng, quen ánh mắt anh lo lắng kiếm tìm, quen cả nụ cười mà tôi nói rằng như mùa thu toả nắng. Quen người khác cứ nghĩ rằng chúng tôi là một đôi, quen tin nhắn cuối cùng trong ngày anh gửi cho tôi “Cô bạn nhỏ hãy ngủ ngoan! ” và quen có anh.






Mùa hè năm tôi 24 tuổi, bình minh đã lên mang sức sống cho một ngày sôi động, những cây cầu đi bộ vẫn ngập tràn dây leo màu đỏ du miên. Anh tiễn tôi ra sân bay, đôi mắt thoáng u buồn, anh im lặng.




- Em phải đi rồi! Tôi nhìn anh




- Chúc em may mắn! Anh không nhìn vào mắt tôi nói.




Tôi bước đi, bỏ lại thành phố náo nhiệt phồn hoa, nơi những ngày mưa sẽ là kỉ niệm, có một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má… làm nhoè đi kí ức về những cây cầu đỏ du miên.




- Lâm Vi ! Nếu…mình thích nhau? - Anh đứng đó nhìn tôi.




- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi !” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau... Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.




Tôi quay lưng bước đi, nói với anh lời tạm biệt.




Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng chờ máy bay cất cánh.




- Em đây!




- Nếu ta thích nhau , đơn giản anh thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên em, thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.… Anh xin lỗi vì bây giờ mới nói rằng:




“ Anh Yêu Em ...”












Tháng 2 mưa xuân, vừa trở về công ty sau chuyến đi công tác dài một tuần, trông tôi cứ bơ phờ như quân thất trận vậy. Một núi công việc đang chờ tôi xử lý, thật là ngao ngán!




Mở cái hòm thư đã 1 tuần không check, tim tôi bỗng loạn nhịp trước lá thư được gửi tới từ hòm thư điện tử của Khánh Dương. Đã hơn nửa năm trôi qua, tôi sống trong những hoài niệm về anh, tôi nhớ anh. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để giữ liên lạc với anh , không đủ dũng cảm để bước qua cái rào cản mà người ta gọi là tình yêu không biên giới.




Tôi vội vàng gấp máy tính sau khi đọc xong mail của anh, chạy nhanh xuống cổng công ty bắt taxi đến trường ĐH X. Khánh Dương nói rằng anh đã đến Việt Nam làm thầy giáo dạy Tiếng Hán theo một chương trình hợp tác giáo dục giữa trường anh và ĐH X. Anh nói đó là vì tôi.




Những kí ức mà tôi nghĩ rằng mình sẽ quên đi bỗng chốc lại ùa về, tôi đi dọc hành lang giảng đường của khoa Quốc tế trường ĐH X ,chân tôi dừng lại bên căn phòng phía cuối hành lang , anh đứng đó, say sưa với bài giảng của mình , nụ cười vẫn nở trên môi.




Tiếng chuông báo hết giờ vang lên chói tai , xé toang sự tĩnh lặng khi tôi đứng nhìn anh , mọi người ùa ra khỏi lớp , tôi bối rối quay lưng bước đi.




- Lâm Vi! Giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi




Tôi ngập ngừng quay người lại, Khánh Dương đứng đó nhìn tôi nhoẻn miệng cười.




- Anh khoẻ chứ?




- Em thế nào?




Cả tôi và anh đều buột miệng hỏi… Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Nơi hành lang vắng lặng, tôi im lặng, anh cũng im lặng…






Khánh Dương bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi




- “Cô bạn nhỏ !” - Anh sẽ nắm tay em để em không một lần nào nữa lạc mất khỏi anh.




Tôi oà khóc như một đứa trẻ, quàng tay ôm lấy anh. Đó là lần đầu tiên tôi ôm anh, và cũng là lần đầu tiên tôi biết mình sẽ không bao giờ rời xa anh.




Mùa xuân năm đó, Khánh Dương đứng trước mặt bố mẹ tôi, lễ phép bằng thứ tiếng Việt còn lơ lớ:




“Xin hai bác cho phép cháu được cưới Lâm Vi làm vợ!”




- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.






Nếu ta thích nhau , đơn giản anh thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên em, thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.…